36 - anh dám chết, tôi dám chôn

2.5K 153 15
                                    



Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, hôm trước phải trải qua một ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ một mạch đến một giờ chiều.

Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường, cho đến khi bị tiếng đập cửa ầm ầm của Soyoung gọi dậy. Tay túm vội mớ tóc bù xù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị, nhìn chị có vẻ vô cùng phấn khích, vừa vào cửa đã túm kéo tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: "Tối hôm qua cũng không tệ đấy chứ"

Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu nói của chị đã nghe chị cười hề hề nói tiếp: "Thôi khỏi cần nói khỏi cần nói, trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến đâu rồi."

Tôi liếc mắt nhìn chị một cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: "Chị còn dám nhắc chuyện tối qua sao! Còn dám nhắc à! Tại sao Jeon Jungkook lại đến! Sao anh ta lại đến!" Nói rồi không thèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay đánh bôm bốp mấy cái vào mông chị để trút giận: "Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà còn làm như vậy em sẽ tuyệt giao với chị, không có chị em gì hết nữa."

Soyoung tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong liền hả một chút giận, tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống một ngụm nước thật to.

Chị làm ra vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy trên bàn vờ chấm chấm 'nước mắt khô': "Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệc chị mới biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, chị nghĩ vừa hay em cũng chưa có bạn trai. Mà trước đây hai người chia tay là do ở xa quá, bây giờ anh ta đã trở về, hai người quay lại với nhau chẳng phải tốt quá sao. Ai ngờ... ai ngờ em lại cứng đầu như vậy!"

"Cứng đầu?" Tôi cười nhạt "Đúng vậy, em yêu anh ta, chính vì yêu nên hai năm trước, khi anh ta đề nghị ở bên nhau em liền đồng ý, anh ta nói muốn ra đi em cũng để anh ta ra đi, ở sân bay anh ta nhẹ nhàng tặng em chữ 'thích' em liền kiên định chờ đợi như một con ngốc, rồi sau đó anh ta nói mình là người ích kỷ nên muốn chia tay, em cũng chấp nhận. Hai năm sau, vừa quay về, anh ta lại muốn bắt đầu lại, thật là buồn cười, anh ta nói bắt đầu lại là em phải nghe theo anh ta hay sao? Soyoung, đã bao giờ chị thấy Kim Amie em lại làm những chuyện vô vị như vậy chưa?"

Soyoung nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc đầu.

Tôi tiếp tục cười: "Jeon Jungkook là người có bản lĩnh, nhưng lại quá kiêu ngạo, quen thói tự cao tự đại, mà em cũng không phải là con rối để mặc người ta giật dây. Nếu anh ta thực sự muốn quay lại thì hãy theo đuổi em một lần nữa bằng chính bản lĩnh của mình đi, em nhất định sẽ khiến anh ta chết không toàn thây."

Soyoung run nhẹ, do dự hỏi tôi: "Nhưng...chẳng phải em vẫn còn yêu anh ta sao?'

Ngón tay tôi hơi cứng lại, không nói gì, Soyoung lại nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy anh ta cũng vẫn còn tình cảm với em..." Soyoung thở dài một hơi: "Tại em không nhìn thấy bộ dạng Jeon Jungkook hôm qua đấy thôi, một giây trước còn trò chuyện vui vẻ với người khác, giây sau khi nghe chị nói em xảy ra chuyện đang ở đồn cảnh sát thì mặt anh ta trắng bệch, đặt ly rượu xuống rồi vội vã đi luôn, chạy xe đến nửa đường mới nhớ gọi điện hỏi chị em ở đồn cảnh sát nào."

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ