47 - một chút ngọt

3K 136 11
                                    



Anh choáng váng trong chốc lát, mắt anh sáng bừng nhìn tôi một hồi rồi lặp lại: "Amie, anh xin lỗi."

Tôi gật đầu: "Ừm."

"Anh xin lỗi."

"Em nghe thấy rồi."

"Em tha thứ cho anh một lần nữa đi."

Tôi nhìn anh kỳ lạ: "Hồi nãy em nói em tha thứ cho anh rồi mà."

"Không phải như thế." Anh nói, "Em còn kèm thêm hành động gì nữa kìa."

Nói xong rồi đôi môi ấm áp của anh dán vào môi tôi, lần này là do anh chủ động, một tay anh ôm eo tôi thật chặt, khí thế tấn công mười phần dũng mãnh.

Hôn đến khi trong mắt cả hai bắt đầu hơi mang theo màu sắc tình dục thì anh mới tách ra khỏi vòng ôm siết chặt nãy giờ, nghiêng đầu sang bên tai tôi, giọng khàn khàn nói: "Sau này ngày nào anh cũng nói xin lỗi với em được không?"

Tôi nghe ra ý tứ xấu xa bên trong, mặt ửng lên nói: "Nói hay không là chuyện của anh còn tha thứ hay không là quyền của em."

Anh nghiêm túc nói: "Amie, anh nghĩ chúng ta cần phải thảo luận thật sâu, thảo luận một cách thấu đáo vấn đề này mới được."

Vào nhà, đóng cửa, tiếp theo đó là một màn xuân sắc kiều diễm. Hai đứa chúng tôi quả thật đã hoàn toàn xâm nhập thảo luận một phen, thâm nhập rất sâu...

Tối hôm đó, tên cầm thú vừa kiêu ngạo vừa hay mắc cỡ vừa chiếm được sự tha thứ thì bản tính chó sói bắt đầu rục rịch trở lại, bộ dáng thành thật, uất ức ban ngày mất sạch ôm chặt tôi ăn thật sạch sẽ, thật gấp gáp... ngay trên ghế sô pha nhà tôi.

Đến khi tôi mờ mịt chìm vào giấc ngủ thì giọng nói khàn khàn, nhiễm mùi tình dục khe khẽ gọi tôi trong lúc hai thân thể va chạm vẫn quanh quẩn bên tai, làm người ta mê muội.

"mie, Amie..."

Giống như là vĩnh viễn không ngừng được.

Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở của rèm cửa sổ chiếu vào thật ấm áp. Người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, hơi thở đều đều, trên mặt đã không còn tìm thấy nét kiêu ngạo, lạnh lùng thường ngày, ngược lại có thêm mấy phần bình đạm.

Tôi giật mình, một ý niệm kỳ diệu lẻn vào đầu, tôi có thể được nhìn ngắm gương mặt đang ngủ này đến hết đời này không ? Điều này cũng rất tuyệt nhưng liệu ngày đó có không ?

Ý tưởng này chợt lóe qua, theo bản năng, trong lòng tôi lại có chút sợ hãi về tương lai. Nếu tôi và anh cùng sống với nhau, bây giờ thì anh toàn tâm toàn ý yêu tôi nhưng tương lai thì sao đây? Có khi nào kết thúc của cuộc hôn nhân này là chúng tôi đối mặt nhau trên tòa hoặc không thể vượt qua những mâu thuẫn linh tinh trong cuộc sống thường ngày hoặc sống với nhau quá lâu tình yêu dần tàn lụi, mất cảm giác với đối phương...

Nếu có một ngày như vậy, vậy đoạn tình cảm của chúng tôi bây giờ nên đi về đâu?

Trong khi tôi nghĩ lung tung, cặp mi dày rậm bên cạnh khẽ nhúc nhích như báo hiệu chủ nhân của nó đã muốn tỉnh dậy. Nghe nói, người trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh sẽ dễ dàng nói thật suy nghĩ trong lòng mình.... tôi thò tay vào chăn, nắm lấy bàn tay thô ráp của anh, nghiêm túc hỏi: "Jungkook, nếu có một ngày chúng ta căm ghét nhau thì phải làm sao?"

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ