40 - yếu đuối

2.1K 134 6
                                    



Lúc Jungkook hồng hộc chạy đến thì đã thấy một đám người đi đường đang vây quanh với những tiếng xuýt xoa.

Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia đầy những vết cào trầy cả máu của tôi, mu bàn tay anh ta còn in rõ hai dấu răng sâu hoắm đang rỉ máu. Còn tôi thì đang không ngừng day cái gót giày cao ngất ngưởng vào 'cửa sau' của hắn, cười nham hiểm nói:

"Chị mày còn một mũi ngừa bệnh dại chưa chích, coi như sau này mày lãnh đủ nhé con trai."

Hai người cảnh sát đi theo sau Jungkook vội vàng lao tới, một người lo kéo tôi còn người kia thì lôi tên áo đen kia ra xa, trông có vẻ như sợ tôi lên cơn cắn chết anh ta.

Tôi tóm tắt lại sự việc, hai người cảnh sát kinh hãi nhìn tôi rồi lật đật mang tên kia đi luôn.

Tôi quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi đăm đăm, vừa rồi chắc là lao vội lao vàng đến đây, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vẫn chưa hết mệt nên vẫn đứng thở hổn hển. Hơi thở như những làn khói trắng của anh chớp mắt đã biến mất trong tiết trời lạnh giá ban đêm.

Thấy hết cảnh náo nhiệt để xem, người qua đường xung quanh cũng lần lượt tản đi, như những làn gió vô hình lướt qua chúng tôi.

Tôi phủi phủi tay, cười nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân à? Anh tới trễ rồi."

Anh từ từ lấy lại nhịp thở, hai mắt vẫn chăm chú nhìn tôi: "Thật không?"

Anh bước nhanh đến, giơ tay ra nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tôi cảm nhận được vòng tay của anh cũng như hơi thở ấm áp phả vào bên tai. Anh nói: "Amie, nếu em thật sự kiên cường như vậy, thì sao giờ lại run rẩy thế này?"

Trong vòng tay khiến tôi đang ấm dần lên của anh, tôi mở to mắt bình tĩnh nhìn những ánh đèn lạnh lẽo sáng lấp lánh của thành phố qua vai anh, cứng rắn nói: "Em lạnh."

Anh càng ôm chặt hơn, nhưng vòng tay ấm áp này lại khiến tôi càng run rẩy hơn.

Có lẽ ai cũng vậy, khi phải một mình đối mặt với nguy hiểm, vì biết rằng 'chạy đâu cho thoát' cho nên buộc bản thân phải cứng rắn chẳng khác gì một cục đá, nhưng chỉ cần có người nhẹ nhàng an ủi thì sự tủi thân, sợ hãi sẽ từ đâu ào đến như dòng nước vỡ bờ, lấp đầy cơ thể.

"Jungkook." Tôi khàn giọng nói, "Hắn ném di động của em, còn tát em một cái nữa, nhưng xung quanh chẳng ai muốn giúp em."

Hơi thở của anh bên tai tôi thoáng trở nên nặng nề, anh im lặng hồi lâu, cơ thể anh run lên một hồi, như đang kiềm chế cảm xúc, cuối cùng một lúc sau cũng bình tĩnh trở lại: "Amie." Anh vỗ nhẹ đầu tôi, chậm rãi nhấn mạnh từng tiếng, "Không sao cả, em đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Hai hốc mắt tôi liền đỏ hoe, hai năm trước, cũng trong một đêm ngượng ngập thế này, cũng là câu nói này, nhưng tôi chỉ có thể mượn một cú điện thoại kể lể sự tủi thân để thể hiện sự khoan dung đối với việc 'không ở bên cạnh' của anh, để rồi tiếp tục chờ đợi trong vô vọng.

Anh ôm chặt tôi: "Amie, sau này bất kể lúc nào em không vui anh cũng sẽ ở cạnh em, ở bên anh, em không cần phải cố gắng mạnh mẽ như vậy nữa đâu."

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ