46 - xin lỗi em

3.1K 166 13
                                    



Thứ bảy cuối tuần, là ngày đi xem mắt, trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp.

Tôi chuẩn bị từ rất sớm, rửa mặt chải đầu rồi trang điểm vô cùng kỹ càng, mặc một bộ váy dài và đi đôi giày cao gót mà tôi đã cất công chuẩn bị riêng cho lần xem mắt này. Đứng trước gương xoay ngang xoay dọc cả buổi mới yên tâm ra khỏi nhà.

Lần xem mắt này, mẹ già nhờ hẳn cô ba của tôi đến giám sát, chỉ cần tôi loạng quạng không nghiêm túc, về nhà 'chém không tha'.

Tôi đảo mắt xem hồ sơ và ảnh của anh chàng xem mặt cùng tôi, cũng không tồi, chỉ tiếc là lần này anh ta gặp phải tôi, cầm chắc 'xôi hỏng bỏng không' rồi.

Nơi gặp gỡ là do tôi chọn nhưng lúc tôi đến thì có vẻ anh ta đã ngồi được một lúc rồi. Người giới thiệu và cô ba tôi đang định trách tôi lề mề nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn mặc trang điểm cầu kỳ của tôi liền cười rạng rỡ, lại còn giúp tôi thanh minh: "Cậu coi, Amie nhà chúng tôi muốn gây ấn tượng tốt với cậu đấy."

Tôi nghe vậy chỉ cười mà không nói gì.

Người đàn ông kia tên Kim Namjoon, mặc áo vest chỉnh tề, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, anh ta lịch sự đứng dậy chào tôi, xem ra có vẻ rất vừa lòng với việc tôi đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi xem mặt. Cô ba nói anh ta xuất thân từ gia đình văn học, là người hiểu lễ nghĩa lại thư sinh nho nhã.

Ấn tượng của tôi về anh ta rất tốt, nếu như không có Jungkook, không chừng tôi sẽ chấp nhận người này, cùng anh ta sống nốt nửa phần đời còn lại...

Nhưng cái giả thiết 'không có Jungkook' quả thật là điều không tưởng.

Buổi gặp gỡ đã đi được bốn phần năm thời gian, bà mai và cô tôi bắt đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, cô tôi còn kịp làm động tác cắt cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hiểu rõ ẩn ý này, nếu lần này mà không thành công thì cứ chờ mẹ già đưa lên thớt...

Tôi thở dài bất đắc dĩ, lại bị anh chàng cùng họ kia nhìn thấy, anh ta liền cười khổ: "Xem ra Kim tiểu thư cũng bị áp lực gia đình không nhỏ."

"Tôi phát hiện ra rằng con gái lớn rồi sẽ không còn là con ruột nữa, mẹ tôi chỉ hận không thể treo tấm bảng trước ngực tôi rồi đẩy ra chợ bán. Không biết mẹ tôi ghét tôi đến mức nào nữa..."

Anh ta lại bị tôi làm cho phì cười: "Kim tiểu thư thật vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chính vì bác gái lo lắng cho cô quá nên mới gấp gáp tìm bạn đời cho cô thôi. Người nhà tôi cũng vậy đấy."

"Áp lực lớn thật đấy chứ, dân số trên thế giới thì cứ tăng ầm ầm, dễ gì tìm được nửa kia của mình."

"Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì tôi bắt đầu tin vào cái gọi là duyên số. Kim tiểu thư không thấy vậy sao?" ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn tôi, còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi khoe điệu cười vô cùng trong sáng thuần khiết.

Anh chàng này không hổ là người xuất thân từ một gia đình nhà văn, câu nào câu nấy khiến người ta rùng cả mình. Thấy tôi cười quá dịu dàng, anh ta bắt đầu tấn công tới: "Hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé, tiểu thư nghe khách khí quá, tôi gọi em là Amie nhé?"

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ