48 - trả thù ?

2.4K 128 6
                                    



Tối hôm đó, tôi và Jungkook lục tung toàn bộ căn hộ lên. Lúc đầu tôi còn tưởng anh gạt mình nhưng sự thật phũ phàng là tìm không thấy. Tôi hối hận, vô cùng hối hận, mặt mũi ỉu xìu, xụi lơ ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, hận không thể chém một dao cho bõ tức.

So với tôi thì anh thản nhiên hơn, anh bình tĩnh vừa ngồi xem tin tức vừa trấn an tôi, "Không tìm thấy thì thôi, mua lại cái mới là được chứ gì."

Nhớ lại lúc tôi hất tay anh, biểu tình anh rất khó coi, chắc chắn trong lòng còn khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng, chủ động cọ cọ gác hai chân lên đùi anh rồi vòng tay ôm cổ anh thở dài: "Anh nói coi lúc đó tại sao em phải kích động như vậy làm cái gì chứ..."

Miệng nói nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với anh thì cũng thôi đi, ngàn lần vạn lần cũng không được quay lưng với tiền, là kim cương, rõ ràng là kim cương đó! Lấy rồi bán cũng được khối tiền...

Jungkook nào biết ý tưởng đen thui trong lòng tôi, thấy tôi lần đầu tiên chủ động bày tỏ yêu thương anh rất kinh ngạc, hóa đá khoảng hai, ba phút mới hồi phục, rồi sau đó vòng một tay ôm lấy eo tôi nhấc tôi ngồi vào trong lòng mình thỏ thẻ, vuốt ve.

Sau khi cảm thấy thỏa mãn, anh có chút ảo não oán giận nói: "Nếu biết sớm em làm mất nhẫn kim cương mà trở nên ngoan như vậy thì anh đã mua thêm mấy cái rồi."

Mặc dù khi đó tôi hung hăng mắng anh là đồ phá gia chi tử nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, chiếc nhẫn kim cương đó vẫn không thấy tăm hơi đâu.

Mấy hôm sau, Taeyoon đến tìm tôi còn đi cùng với một bạn học nam, hình như là cùng lớp, nhìn rất đẹp trai, sáng sủa.

"Chị " Cô bé hơi ngượng ngùng nói, "Đây là lớp trưởng của em, Kang Junjae, cậu ấy cũng đang tìm chỗ thực tập...."

Tôi hiểu ý cô bé, nghĩ lại ngày đó Yoon Kangtae nói rằng công ty đang thiếu người, tôi nhận thêm một thực tập sinh cũng không thành vấn đề nhưng không thể quá dễ dàng cho cậu ta vào làm được nên nói: "Ừm, làm thử hai ngày xem thế nào."

Taeyoon nhoẻn miệng cười: "Cám ơn chị! Lớp trưởng chúng em giỏi lắm đó, trong trường đoạt nhiều giải thưởng lắm."

Tôi chỉ cười mà không bình luận gì thêm, thật ra các công ty cũng không thật sự coi trọng mấy giải thưởng của nhà trường lắm. Dù sao giải thưởng cũng chỉ chứng minh những gì sinh viên đó đã làm còn các công ty chỉ muốn biết tương lai họ có thể làm gì thôi.

Nam sinh cũng cười vui vẻ: "Cảm ơn tiền bối, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt."

Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình sẽ nhận một thực tập sinh nhưng nếu tôi biết chuyện sẽ xảy ra sau này thì hôm đó dù có cho gì tôi cũng không nhận cậu ta vào công ty.

Tối thứ sáu, tôi và Jungkook cùng đi tham dự một buổi tiệc có thể giúp anh trả một mối thù cũ.

Chủ nhân buổi tiệc này không phải là anh, mà là tổng giám đốc một công ty có quan hệ khá gần gũi với chính quyền, khi tôi và anh tay trong tay đến nơi thì bữa tiệc đã tiến hành hơn phân nửa thời gian, tôi cười tươi nhưng âm thầm ngắt nhéo cánh tay anh: "Đều tại anh!"

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ