Đúng bảy giờ tối tôi xuất hiện ở nhà Jeon Jungkook, trong nhà đèn đóm tối thui, hiển nhiên là chủ nhà vẫn chưa đến.Tôi mở đèn, thưởng thức đứa con tinh thần của mình một lần nữa, thật sự thiết kế của mình quá đẹp đi! Chỉ tiếc sau này chỉ có thể nhìn lại trong ảnh hoặc mô hình thiết kế mà thôi.
Tôi ngắm nhìn mải mê một lúc vẫn không thấy Jeon Jungkook đến, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thì nhận ra anh ta đã muộn hơn mười phút, trong lòng tôi thầm than thở "Không phải nói người làm ăn, giữ chữ tín là quan trọng nhất sao? Hay bởi vì người chờ anh là tôi nên anh cố tình đến muộn?"
Tôi ngồi vào sô pha nghịch điện thoại thêm một lúc nữa.
Bảy giờ hai mươi, bảy giờ bốn mươi...
Nổi giận, tôi lập tức gọi điện cho anh, có tiếng chuông vang lên nhưng bị ngắt luôn, hình như... đang bận việc gì đó.
Đợi đến tám giờ, tôi đã không còn đủ kiên nhẫn để ngồi yên được nữa, lại gọi tiếp một cú điện thoại, chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy, chẳng nhẽ việc còn chưa xong? Trong lòng tôi vô cùng tức giận, hôm qua tôi nói không rõ ràng thời gian hẹn sao!
Một phút sau, tôi nghiêm mặt, tiếp tục gọi một cuộc điện thoại nữa, vẫn không ai bắt máy.
Không đến thì thôi, tôi túm lấy giỏ xách, bực bội mở cửa đi ra.
Sau khi ra khỏi thang máy, bước ra ngoài, một đợt gió lạnh thốc tới làm tôi rùng mình, nhìn khung cảnh mùa đông tiêu điều xơ xác dưới ánh đèn đường, bước chân tôi vô thức chậm lại, đột nhiên có một mong muốn nho nhỏ: nếu có ai cùng đi với tôi đến chờ xe buýt thì tốt biết bao.
Đương nhiên, tôi rất nhanh thoát khỏi ảo tưởng này, muốn ra cửa tiểu khu, tôi phải đi qua một đường cái, rẽ trái khoảng hai trăm bước nữa sau đó đi qua một ngõ nhỏ, rồi lại qua một con đường nữa là tới điểm chờ xe buýt, lộ trình mỗi ngày đều như thế nên tôi rất ung dung mà đi theo thói quen.
Khi đến gần ngõ nhỏ tôi bỗng dưng ngây người.
Có... Có đánh nhau... là ba đánh một.
Tôi há miệng thở dốc, nhìn quanh chốc lát mới phát hiện xung quanh đây trừ xe hơi chạy ào ào qua, có rất ít người đi bộ, dù sao người đã có tiền mua nhà ở đây thì có ai lại chịu đi bộ để đi xe buýt bao giờ chứ.
Tôi cân nhắc một phen, rốt cuộc phải thừa nhận: năng lực của tôi không thể chọi lại ba người đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng như thế kia được, tôi vừa chuẩn bị nhấc gót bỏ chạy vừa quét mắt qua đám hỗn độn kia lần cuối, đột nhiên tôi phát hiện người bị vây đánh kia nhìn rất quen mắt.
Jeon... Jeon Jungkook?
Tôi kinh ngạc há miệng: "Bảo vệ!" rồi không kiềm được hướng về cổng bảo vệ cách đó khoảng hai trăm mét hô hoán lên: "Bảo vệ đâu! Có người đánh chủ nhà của các anh kìa!"
Tôi hô to như vậy để bảo vệ khu nhà nghe, dĩ nhiên âm thanh lớn hết cỡ này cũng đánh động luôn cả bốn người đang ở trong ngõ nhỏ.
Ba tên lưu manh trong ngõ hiển nhiên đã phát hiện ra tôi, tôi còn ngây thơ nghĩ bọn chúng sẽ hoảng hốt bỏ chạy, không ngờ cả ba nhìn nhau trao đổi ý tứ rồi một tên tách ra tiến từng bước về phía tôi.

BẠN ĐANG ĐỌC
jungkook | strong girl
Fanfiction@chuyển ver - cô nàng mạnh mẽ/không yêu thì "biến" mạnh mẽ trước cả thế giới, nhưng, yếu đuối với mình anh thôi. *note: có một vài chi tiết nho nhỏ trong bản gốc sẽ bị thay đổi một chút.