Lúc Jung Hoseok chạy đến bệnh viện đã là 11 giờ khuya hôm sau, Soyoung đã ngủ, trên mặt không còn chút sức sống nào nhưng sắc mặt Hoseok lúc này còn tệ hơn cả chị, anh ta ngây ngốc nhìn Soyoung, đến cả tay còn không dám chạm vào chị ấy.Tôi yên lặng, liếc một cái, trả lại vị trí bên giường cho anh ta, lấy áo khoác lặng lẽ đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, tôi còn kịp thấy chàng công tử xưa nay vốn cao ngạo đang gục đầu vào bên giường Soyoung, khóc không thành tiếng.
Tình yêu là gì? Nếu nói nước mắt của Jung Hoseok lúc này chỉ đều vì đau lòng chứ không phải hối hận thì chắc chắn đúng là như vậy, bởi vì anh ấy thật sự rất yêu Soyoung, đau lòng là thực sự quan tâm, còn hối hận là bởi lỗi lầm mà ra.
Một ngày một đêm chăm sóc Soyoung đã khiến toàn thân tôi rã rời, sau khi về nhà, tôi tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, tôi vốn nghĩ đêm nay chắc chắn sẽ có một giấc ngủ ngon, không ngờ lăn qua lộn lại giấc ngủ vẫn không tới.
Rõ ràng chỉ gặp người đàn ông đó vài lần nhưng bây giờ trong đầu lại tràn đầy hình bóng của anh ta, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm lấy vô lăng, giọng nói trầm thấp, tao nhã như đàn cello, nghĩ đến những ngón tay đó từng lướt nhẹ qua lưng mình, môi người đó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên mi tâm, trí nhớ của tôi bất giác lại quay về đêm đó.
Tôi xoay người xuống giường, rót cho mình một ly nước lạnh uống, sờ lên đôi gò má nóng rực của mình, tôi thật hận không thể tát cho mình một cái.
Tiền đồ ơi là tiền đồ! Không ngờ mày lại thiếu hơi đàn ông đến mức đó sao!
Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi rút ra kết luận chắc là do mình mắc nợ anh ta nên khó tránh trong lòng bất an, nhưng ngay cả tên người ta mà tôi còn không biết thì làm sao mà tìm để trả tiền đây.
Tôi buồn bực đặt ly nước lên bàn, thôi thì mặc xác anh ta đi, dù sao món nợ ân tình này cũng là Soyoung và Jung Hoseok thiếu, chả liên quan gì đến tôi hết, để mai mốt Hoseok tự tìm anh ta trả nợ vậy.
Nghĩ như thế, tôi miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ nhưng trong mộng luôn có một người đàn ông đánh những phím đàn trên thân thể tôi bằng những ngón tay thon dài của mình và dường như đó là một khúc nhạc rất tuyệt vời.
Ngày hôm sau, tôi mang đôi mắt quầng thâm đi làm, đến giờ nghỉ trưa, chị tiền bối ở bàn kế bên cười khanh khách, hỏi với qua: "Amie, ăn cơm không?"
Tôi cười cười: "Dạ, em ăn rồi."
"Lần trước nghe nói bạn trai em đi du học đã về, mọi người đều nghĩ chẳng mấy chốc em sẽ báo tin vui, mà mãi chẳng thấy gì, bây giờ... "
Trong lòng tôi cũng đã đoán ra ý chị, những chuyện này lúc trước tôi chỉ cười cười né tránh, nhưng qua sự việc của những ngày qua, tôi nhận thức rất rõ ràng rằng mình cũng nên đứng đắn giải quyết một chút vấn đề cá nhân, vì thế tôi liền trả lời: "Bọn em chia tay rồi."
Chị càng cười tươi vội vàng nói tiếp: "Ồ, vậy Amie à, để chị nói em nghe cháu trai lớn nhà chị cũng mới du học về, tuổi tác cũng tương đương với em, diện mạo cũng tốt, là bác sỹ nhưng tính tình hơi nhút nhát, hay hai đứa xem khi nào..."
BẠN ĐANG ĐỌC
jungkook | strong girl
Fanfiction@chuyển ver - cô nàng mạnh mẽ/không yêu thì "biến" mạnh mẽ trước cả thế giới, nhưng, yếu đuối với mình anh thôi. *note: có một vài chi tiết nho nhỏ trong bản gốc sẽ bị thay đổi một chút.