37 - anh nuôi em

2.5K 149 20
                                    



Hôm sau, tôi đến nhà khách hàng.

Khách hàng trùng tu nhà lần này của tôi là một phụ nữ trung niên mới ly hôn, tên Choi Eun, khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt chị thoạt nhìn trẻ hơn tuổi nhưng trông có vẻ tiều tụy, mệt mỏi. Nhà chị là một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, ngôi nhà đã mua được gần mười năm nhưng trong nhà có những phòng trông như chưa từng sử dụng.

Căn nhà này chị được chia cho khi ly hôn. Vợ chồng chị kết hôn gần hai mươi năm, không con không cái, chị nói chồng chị công việc bận rộn, thường xuyên vắng nhà, chị cứ như góa phụ lủi thủi một mình trong căn nhà trống trải, cuối cùng chịu không nổi bèn đưa đơn ly hôn. Chị muốn sửa lại toàn bộ ngôi nhà vì mỗi đồ vật, mỗi ngóc ngách trong nhà đều gợi nhớ đến người chồng, chị muốn kiên định bỏ hết quá khứ lại đằng sau.

Vấn đề phiền phức của đơn hàng này chính là ở chỗ, toàn bộ các phòng trong nhà đều phải sửa lại hết, thay gạch lát sàn, thay giấy dán tường, so với việc sửa chữa bình thường nhiều hơn một công đoạn là đập bỏ, hơn nữa lượng công việc cũng rất lớn...

Nhưng công việc đã nhận rồi thì phải cố gắng hoàn thành cho tốt.

Lúc dỡ bỏ ngôi nhà, chị Choi Eun có vẻ rất xúc động, cuối cùng nhịn không được chị liền bỏ ra ngoài. Căn biệt thự này được trang trí rất cẩn thận và tỉ mỉ, có thể thấy chủ nhân của nó trước khi vào ở đã từng có bao nhiêu ước vọng, chờ mong, nhưng bây giờ...

Đến chiều, xe của công ty thu gom đồ gia dụng đến chở đồ đi, chị Choi Eun nhìn từng món đồ được gói gọn chất đống trên xe rồi nói với tôi: "Mấy món này đều do tôi và chồng tôi đích thân chọn lựa, lúc đó anh ấy không thích cái tủ này đâu, nhưng tôi kiên quyết lựa nó nên anh ấy cũng chiều ý tôi"

"Lúc đó chồng chị chắc thương chị lắm." Tôi mỉm cười lịch sự.

Chị cũng cười: "Anh ấy yêu tôi, lúc ký đơn ly hôn, tôi còn thấy anh ấy lén lau nước mắt mấy lần." Nghe xong câu này tôi hơi sửng sốt, chị nói tiếp: "Tôi cũng yêu anh ấy."

"Đã vậy..." Vì sao còn ly hôn chứ...

Tôi cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không dám hỏi câu đó, sợ vô tình khoét sâu vào nỗi đau của chị.

Buổi tối về nhà, đang ăn cơm rang trứng thì Soyoung lại gọi đến, thông báo rằng chị mới nhặt được một con cún con màu trắng xinh ơi là xinh ở bên đường, định mang về nhà nuôi nhưng không ngờ Jung Hoseok lại dị ứng với lông chó. "Thật vô dụng!" Soyoung đã mắng anh ta như vậy.

Tôi nghe thấy tiếng phản bác yếu ớt của Jung Hoseok ở đầu dây bên kia: "Anh cũng đâu có muốn vậy."

Tôi thở dài: "Rồi sao?"

"Nè, không phải cô bé ở tiệm bánh ngọt lần trước nói thích nuôi động vật sao? Em cho chị số điện thoại của cô bé đó để chị nhờ giúp đỡ, chứ sao có thể ném bạn chó này ra đường được chứ, trời lạnh lắm đấy."

Tôi suy nghĩ một chút: "Người ta mắc gì phải vô duyên vô cớ nuôi chó giùm chị."

"Thì thế chị mới phải tìm cô bé thương lượng nè, không phải cô bé cũng đang đi làm thêm sao, nuôi chó giúp chị cũng là làm thêm, chị sẽ trả tiền công, còn nếu đúng là không được thì đành thôi vậy."

jungkook | strong girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ