Chap 16: Năm Thứ Tư.

661 57 1
                                    





-Năm Th Tư-

Hermione trở về nhà sau một năm học vất vả, căn nhà cũ cùng cái hàng rào cọt kẹt thì vẫn còn nguyên như thế, chỉ là sơn có hơi sỉn màu đôi chút, và điều tuyệt nhất là ba má cô ra đón cô ngay khi cô còn chưa bước vào sân nhà "ba má xin lỗi Hermione, làm ơn đừng bỏ đi như thế nữa nhá."

Cô mừng vì đã lại được về nơi an toàn này, nhưng lại buồn vì chẳng thể gửi thư cú cho Draco mà Harry và Ron thì lại chẳng thể gặp mặt. Cô không kể tẹo nào về Draco cho ba má cô nghe, cô vẫn chưa chắc ba má mình tiếp nhận được thông tin vô cùng sốc này.

Dù gì thì Hermione cũng đang buồn chán vì kì nghỉ hè giống mấy năm trước thì nhận được một bức thư cú có địa chỉ ở Hang Sóc, bức thư chỉ gồm vài lời hỏi han nguệch ngoạc, viết vội của Ron và bà Molly. Đại khái rằng mọi người rất nhớ cô và chẳng thể chờ cho đến khi gặp lại, cho nên họ đã gửi cho cô một vé đến xem chung kết Quidditch thế giới ngay trước tận 1 tháng nhập học.

Bác Molly bảo rằng Hermione nên tới, Arthur đã săn vé cho cả gia đình từ tận hồi chỉ mới có thông báo về tổ chức trận Quidditch cực lớn này. Tất nhiên, Harry và Ron đều sẽ đến. Nhưng ở cuối bức thư, bác còn đính kèm thêm một cái vé nữa với lời nhắn "th mi thng bé xem, có th thng bé s có hng thú nếu con mi."

Hermione gói ghém đồ ngay khi nhận được bức thư, cô sẵn sàng chạy khỏi cái thế giới nhàm chán này ngay khi có cơ hội. Một cái ôm tạm biệt ông bà Granger và thế là Hermione sẵn sàng lên đường đến Hang Sóc. Còn về tấm vé thừa, cô đã đưa cho con cú của mình và bảo nó giao đến cho nhà Malfoy.

Mấy ngày ở dinh thự Lestrange trốn tránh lời mời gọi của bè phái Tử Thần Thực Tử, Draco đã chán cái khung cảnh hoang tàn xung quanh cái dinh thực này lắm rồi. Cái chỗ cọt kẹt này này chẳng có gì đủ tốt để xài cả, đến cả cái vòi nước cũng khó khăn lắm mới mở ra được. Giường thì cứ kêu kẽo kẹt, đến cánh ciwra còn có âm thanh ghê rợn như mấy bộ phim ma Muggle. Má của nó lúc nào cũng bị giật mình mỗi khi đi vào phòng bếp, hôm thì có con nhền nhện trên kệ tủ, hôm thì cả đàn chuột kêu chin chít ở góc phòng.

Vậy nên, thường là vào những ngày cuối tuần, nó và ba mình lẻn về phủ để lấy thêm những món đồ bổ sung cho việc sinh tồn ở nơi khắc nghiệt như nhà Lestrange. Nhiều hôm không về, cổng nhà nó bị chặn đứng bởi hàng tấn thư từ chất lên nhau. Nhìn lướt qua thôi cũng thấy mấy cái tên phù thủy quý tộc giới thuần chủng bởi mấy cái bao bì thư từ của họ lúc nào cũng sặc sỡ và đủ kiểu hoa văn. Nhưng ngay dưới chân nó, ngay dưới mũi giày của Draco, nó thấy một lá thư đơn giản đến bất thường, cái dấu niêm phong đỏ còn chẳng có nổi một loại hoa văn đàng hoàng.

Draco phủi bùn đất khỏi bức thư, thứ này chắc cũng đã được giao đến tầm một hay hai ngày rồi nên bùn đất chẳng dày lắm. Lật bức thư ra, nó thấy một cái vé Quidditch mới toanh bên trong cùng với lá thư dài gấp đôi cái vé.

"Chào Draco, dạo này anh thế nào? Em n và rt hào hng đưc đi học lại.

Dramione|Rắn Bạc và Sư Tử Đỏ|KokonutNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ