Chap 9: Tỏa Sáng Bất Ngờ.

670 81 7
                                    







-Ta Sáng Bt Ng-


Cái tối hôm mà bức tranh của Bà Béo bị xé rách cũng là lúc tụi phù thủy sinh phải ôm chăn, mền, gối và túi ngủ xuống đại sảnh để đảm bảo an toàn cho cả trường. Hermione cũng đem đồ xuống, nhưng cô đem nhiều sách đến nỗi thứ còn lại cô có thể mang là một cái gối nhỏ tí và cái chăn vừa đủ che chân. Cô không phiền khi phải đi tận ba, bốn chuyến để giúp những người còn lại mang đồ của họ. Cô phiền khi có một cái đuôi đang bám theo mình.

Malfoy và cái mền làm nó nghĩ nó đang tàng hình đã lẽo đẽo theo sau Hermione tận nửa tiếng. Mỗi khi cô quau lại, một là nó đội cái mền lên đầu, hai là nó giả bộ quay vào tường hay nhìn ra cửa sổ ngắm trăng sao.

"Làm ơn đi, tao không thể giả bộ là tao không thấy mày thêm giây nào nữa. Mày muốn tiền hay muốn móc mỉa tao?" Cuối cùng Hermione cũng đã hoàn toàn nổi nóng, mém nữa cô đã ném mấy quyển sách yêu quý vào cái tên dở hơi đang chùm mền quanh người kia.

"Ai cơ? Ta là Công Tước Đẫm Máu..."

"Đủ rồi! Mày muốn tao nói lại bao nhiêu lần nữa? Tao còn nói chưa rõ hả?" Cái giọng khàn khàn của Hermione làm Draco thấy rằng nó không thể dây dưa thêm giây nào nữa, nó cuối cùng cũng bỏ cái chăn xuống và thực sự nghiêm túc "tao... Tao muốn có một cuộc trò chuyện."

"Để mày có thể kiện tao vì tao là Máu Bùn và dám bắt chuyện với mày?" Cái nhìn mỉa mai của Hermione ném thẳng vào mặt Draco. Nó thấy sốc rồi lại thấy nói lên ở ngực.

"Chết tiệt, tao nghĩ tao bị đau tim rồi." Nó chạm vào phía ngực bên trái để rồi thấy quả tim đang đập mạnh lên thật đau đớn "sao cơ? Mày có chóng mặt chứ?" Hermione chạy về phía nó. Đúng là cô ghét thằng Malfoy, nhưng đâu thể để nó chết vì đau tim ngay trước mặt cô được, ít nhất cũng phải đến bệnh thất chứ.

"Bệnh thất chứ?" Đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào Draco, nó mất hẳn cảm giác ghê tởm mà nó từng cảm thấy nhiều tiếng trước. Cổ đang tỏa sáng hả? Nó lẩm bẩm trong bụng. Tóc của cổ đã bớt xoăn tít từ hồi cuối năm 2 rồi nhỉ. Khuôn mặt cùng mấy vết tàn nhan do tuổi dậy thì tự nhiên trở nên hoàn hảo hơn. Cảm giác đau tim đã dần dịu đi, nhưng lại làm mặt Draco ửng đỏ lên.

"Nấc." Draco nấc lên một tiếng, buồn cười đến độ Hermione cùng với bản thân nó còn không tin nổi nó vừa nấc lên.

"Malfoy... Mày xỉn hay gì thế?" Cô bất ngờ nhìn thằng nhỏ, tự nhiên nó thấy mình chẳng thể nói gì thêm ngoài mấy tiếng ú ớ vô nghĩa.

"Ha... Hừm... Tao phải đi." Nó ôm cái chăn lên, trông hấp tấp đến độ té nhào ra vì dẫm vào góc mền. Thằng nhóc xấu hổ, cái tai nó đỏ lè lên và chẳng dám quay lại nhìn Hermione lấy một lần "ba... Ba tao... Ba tao sẽ biết việc này... Hoặc không..."

"Sáng mai mấy trò sẽ tự đến nhà bếp và tự phục vụ bữa sáng. Mọi thứ sẽ diễn ra như bình thường từ việc hịc đến giờ ăn, ngoài việc mấy trò sẽ tiếp tục ngủ ở đây một tuần." Giáo sư Dumbledore đứng trên bục, lần này chả có bàn ăn thịnh soạn hay các phù thủy sinh cùng với áo chùng, chỉ là những đứa nhỏ đang bị đe dọa và cần một giấc ngủ đầy đủ.

Dramione|Rắn Bạc và Sư Tử Đỏ|KokonutNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ