"Anh Taiju, bố đâu rồi ạ?"
"..... Ông ta đi công tác mấy năm, đừng có hỏi tao mấy câu về ông già nữa."Lần nào cũng vậy, Hakkai hay Yuzuha hỏi về người bố biệt tăm biệt tích ấy thì Taiju luôn nói qua loa rồi tránh nó một thời gian. Họ cũng không muốn hỏi nhiều, hắn nối đoá lên thì lại khổ.
Và rồi 4 năm cũng đã qua...
Takemichi đã sống cùng họ được 4 năm rồi, trong khoảng thời gian ấy, em bị ăn đập nhiều hơn là được yêu thương. Nhưng ít ra, tình thương họ dành cho em là thật.
Bây giờ, em đã tròn 10 tuổi, nhờ việc 'tập luyện' cùng Taiju mà em đã thành thạo các cú đánh, cách né và vân....vân..., nói chung bây giờ em là niềm tự hào của tên quái vật Taiju.
Hôm nay em được tên Taiju cho thả rông ra ngoài, đơn giản là vì hôm nay là ngày sinh nhật em. Takemichi đi dạo quanh khu phố, em không mua những bộ quần áo đắt tiền, những món đồ chơi xa xỉ hay bất cứ những gì mà một đứa trẻ sống trong gia đình khá giả cần.
Em cứ thế tiến vào một cửa hàng văn phòng phẩm, mua một con dao dọc giấy nhỏ rồi bỏ vào túi đi ra. Mặt em đầy sát khí khi đứng trước cửa của một căn nhà cũ nát.
[Cuối cùng ngày này cũng đến, bố ạ...]
Đeo chiếc khẩu trang và đội mũ vào, em cứ thế mở cửa bước vào một cách thật nhẹ nhàng.
Trong căn nhà bẩn thỉu ấy là hình ảnh người đàn ông gầy trơ xương, nằm ườn xem tivi. May rằng tiếng tivi quá to nên gã không để ý em đã lặng lẽ đứng đằng sau cùng con dao từ lúc nào, em dứt khoát đâm mạnh xuyên qua cổ gã.
Người bố giật mình, gã bật dậy đau đớn, nhìn vết thương chảy máu rồi hoảng sợ nhìn tên trước mặt. Gã run rẩy:
"Ma_mày là thằng nào!!?"
"Lâu rồi không gặp, bố."
"A_aaaahhhh!!!!!!!!•
•
•
•
•
•
•
•"Nhà Shiba xin nghe?"
"Dạ? Takemichi làm sao ạ!!!?"Tiếng xe cảnh sát lẫn cứu thương vang vọng cả một khu vực, mọi thứ đều rất hỗn loạn. Người dân quanh khu cả những người đi đường cũng hiếu kì lại xem, quây thành một vòng tròn xì xào bàn tán.
Rất nhiều cảnh sát và bác sĩ ở đấy, họ khiêng xác một người đàn ông.....đã chẳng còn gọi là cơ thể con người ra từ căn phòng trọ cũ nát.
Sau đó, cảnh sát còng tay em lôi ra ngoài. Tất cả rùng mình, một cậu bé tầm khoảng 9-10 tuổi thôi nhưng khuôn mặt thờ ơ, lạnh cắt máu. Mặt em lấm tấm những vệt máu đỏ, cả cơ thể thì đẫm máu.
"Thật khủng khiếp!"
"Tàn bạo quá..."
"Cậu bé kia là nạn nhân hay hung thủ?"
"Ôi trời...."
.............
Chậc, đúng là miệng đời!"Takemichi!"
Tiếng hét khiến em theo phản xạ mà quay sang nhìn, ơ kìa... Sao Yuzuha, Hakkai và cả Taiju cũng đến?
Ngơ ngác nhìn họ trong khi họ kinh hãi nhìn em, Takemichi hiểu ra vấn đề, em nhìn khuôn mặt đã không còn trắng hồng của mình, thay vào đó là màu đỏ tươi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTake] Phó tổng trưởng Hắc Long
Fanfiction"...Này, nhóc có muốn đi theo tao không?" Ngày mưa hôm ấy, anh cả Taiju mang về một mặt trời. ____________________ TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT Ở WATTPAD TRÊN NICK NÀY. 🚫 [THÊM CẶP HINAEMA! ] 🚫 nhưng không đáng kể