Ta thích ăn cơm thừa của chị

45 3 0
                                    

Thời điểm ăn cơm chiều, Hứa Đồng Nhạc, Hứa Tông Châu gần như về nhà trước sau gì, Vương Quế Chi lấy nước cho Hứa Tông Châu rửa tay, Hứa Đồng Nhạc  nhanh chóng đặt chiếc bàn gỗ cũ trong sân và lần lượt mang ra vài món ăn.
Thời tiết đúng là nóng bức, cả nhà sẽ ngồi trong một cái bãi đất rộng rãi để ăn tối, Hứa Tông Châu trực tiếp dội nước lên đầu, hất mái tóc ướt nửa đầu tìm khăn tắm, vừa lúc gặp được Trình Nặc từ trong phòng ra tới.
Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt Trình Nặc, theo bản năng cúi đầu, màu da ngăm đen che giấu khuôn mặt ửng đỏ. Trình Nặc thật ra không quá chú ý anh, giúp đỡ Hứa Đồng Nhạc dọn xong chén đũa, chờ ăn cơm.
Vẫn là đồ ăn không hợp khẩu vị, cơm vẫn là những chiếc bánh bao như buổi trưa. Cô ấy vẫn còn nửa củ khoai lang trong bát của mình hơn những người khác, nghĩ đến đây là 328 nhân dân tệ tiền trợ cấp sinh hoạt.
Bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, chỉ có Trình Nặc một người không thế nào động đũa, mắt cô ấy chảy nước và trằn trọc, cô ấy không muốn ăn hai đĩa rau mặn của địa phương, đôi mắt lại lơ đãng ngó tới rồi Hứa Tông Châu trong chén kia nhiều hơn nửa bánh bao, bộ dáng nhìn qua có chút quen mắt…
Đúng rồi, à nửa buổi trưa cô ấy ăn rồi, vì cô có cái thói quen ăn mì, sẽ không trực tiếp đặt ở trong miệng cắn, có chỗ cô ấy sẽ tự tay xé thành từng miếng nhỏ cho nên mặt trên dấu vết cô nhớ rất rõ ràng, đã có dấu răng, lại có vết xé ……
Vương Quế Chi dường như cảm nhận được ánh mắt, cười nói, “Tông Châu ăn nhiều, một cái bánh không được đủ, ngươi giữa trưa không ăn sao, ném rất đáng tiếc, ta liền giữ đến buổi tối cho hắn ăn. Trình lão sư người không cần khách sáo, người ăn đi, người mau ăn.”
Vương Quế Chi không giải thích còn tốt, giải thích làm Trình Nặc càng thêm không chỗ dung thân, phản ứng hơi chậm, vừa định mở miệng lấy cái bánh sạch sẽ đi đổi nửa cái trong chén Hứa Tông Châu, lại chỉ thấy Hứa Tông Châu một câu cũng chưa nói, trực tiếp cầm lấy bánh bao thừa kia gặm.
mặt Trình Nặc hoàn toàn đỏ, cầm bánh bao tay có chút sững sờ, Hứa Đồng Nhạc  không chú ý tới cô cảm xúc, gắp cho cô đồ ăn, “Trình lão sư người ăn chút đồ ăn.” Cô mới lấy lại tinh thần, lại nhìn thoáng qua Hứa Tông Châu ngồi ở đối diện, anh tựa hồ chuyện gì đều không có phát sinh giống nhau, đang ở từng ngụm từng ngụm ăn bánh bao.
Trình Nặc ăn xong gần như bị tra tấn, như thường lệ còn chưa ăn hết nửa cái bánh, cô có chút ngượng ngùng, chỉ là cầm trên tay và nói rằng sẽ để dành ăn tối khi đói, kỳ thật cô mới sẽ không ăn, nhưng hiện tại đã biết dân quê tiết kiệm tính có bao nhiêu, cô nhất quyết không để đồ ăn trên bàn ăn, nếu không không biết có thể hay không bị Vương Quế Chi cho ai ăn luôn……
Vô luận là cho ai ăn, cô trong lòng đều không dễ chịu cực kỳ…
Cầm nửa cái bánh bao về tới phòng, cửa không đóng, ngồi trước tủ đóng gói tài liệu chuẩn bị cho lớp trong ngày, Hứa Đồng Nhạc  đi đến, trải qua ngày hôm qua giúp Trình Nặc thu thập vỏ chăn lúc sau, cô bé không quá sợ nữ giáo viên xinh đẹp này, trong lòng càng như là đem cô trở thành người chị.
Cô tới tìm Trình Nặc, là hỏi cô chuẩn bị khi nào bắt đầu đi học, đến lúc đó cô hai liền có thể mỗi ngày cùng đi trường học, trong núi đường xa sườn núi trơn trượt, cô có thể giúp đỡ Trình Nặc một ít.
Một phen nói chuyện phiếm sau, Hứa Đồng Nhạc  đột nhiên nhớ tới, cô hỏi Trình Nặc, “Trình lão sư, anh em nhờ em hỏi người, người hôm nay còn muốn tắm rửa không, anh ấy đi nấu nước cho người.”
Trình Nặc nhưng thật ra bị hỏi vấn đề này, nói không nghĩ tắm là giả, cô ở nhà khi nhưng yêu nhất tắm, đừng nói mùa hè như vậy, chính là mùa đông cô cũng sẽ mỗi ngày đơn giản rửa sạch thân thể một chút.
Nhưng tới rồi nơi này, cô ngày hôm qua cũng tận mắt nhìn thấy một lần tắm một lần phiền toái, cô tắm thoải mái, nhưng Hứa Tông Châu lại giống trâu ngựa giống nhau bận trước bận sau, còn ra đổ mồ hôi người, cô như thế nào có thể đem vui sướng chính mình thành  khổ sở của người khác?
Trình Nặc nghĩ nghĩ, uyển chuyển từ chối lời cô bé, nói với cô ấy điều gì đó về việc học, Hứa Đồng Nhạc  mới ra cửa đi.
Thời tiết quá nóng, ại thêm muỗi, cô ngồi trong phòng buồn chán thì thực sự khó chịu, lọ thuốc đuổi muỗi cô mang ở nhà không tìm thấy chỗ cắm, bỏ vào vali làm gì, còn cô đã bị cắn nhiều lần.
Vết sau gáy đặc biệt to và ngứa, nhưng cô không thể gãi, khó chịu và sốt ruột.
Đúng lúc này Hứa Tông Châu đứng ở bên ngoài gõ cửa, tựa hồ có chuyện muốn cho cô nói, Trình Nặc từ trên ghế đứng lên, chịu đựng cơn ngứa hành hạ, rồi giả vờ gọi anh vào như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tông Châu vừa nhìn thấy cô đã tránh ánh mắt cô, con ngươi đen láy liếc nhìn nơi khác, “Đồng Nhạc  không muốn rửa, nhưng ta vừa mang về rất nhiều củi. Trong bếp đầy quá, ta muốn trước dùng một chút, chị muốn ta đun ít một chút nước, chị đơn giản lau đi.”
Trình Nặc không nghĩ tới hắn là tới nói chuyện này, thật ra cô rất muốn tắm rửa, nhưng cảm thấy mình làm phiền quá mức, vì thế lại cự tuyệt hắn một lần, nhưng Hứa Tông Châu dường như đã hạ quyết tâm và tiếp tục thuyết phục, "Không phiền phức. Chỉ cần chị chờ một lát, ta có thể đẩy bồn tắm qua ngay."
Nói liền ra ngoài, Trình Nặc không có lại tiếp tục kêu anh, cô xác thật khó chịu cực kỳ, trên người bị mồ hôi dính dính, muỗi bao có vẻ càng ngứa ngáy vì mồ hôi.
Trong quá trình đợi nấu nước, Trình Nặc gãi hết mụn khắp người, chỉ thấy khó chịu nhưng cũng hơi tức vì không bắt được kẻ đứng sau.
Cô đơn giản đem soạn bài vở bọc lại, thành hình nón nhỏ, về phía sau thò tay cánh tay, chui vào quần áo xoa xoa cái mụn lớn.
Vừa lúc lúc này Hứa Tông Châu đem theo thùng nước tiến vào, thấy tạo hình cô kỳ quái, có chút kinh ngạc.
Trình Nặc cũng thấy hắn, mặt một chút liền đỏ lên, chạy nhanh đem quyển tập từ sau lưng rút ra, xấu hổ cười, “Ta… Ta chính là sau lưng ngứa… Tay bắt không được.”
Cô thật là xui xẻo, làm sao anh có thể nhìn thấy cô như vậy xấu hổ quá đi mất?
Hứa Tông Châu buông thùng nước dựa lại đây, “Nơi nào ngứa? Ta giúp chị nhìn xem.” đôi mắt anh không dám nhìn thẳng Trình Nặc, chỉ có thể nhìn chỗ cổ cô.
Trình Nặc sao có thể đồng ý, liên tục lắc đầu từ chối, nói không quan trọng cũng không sao.
Nhưng lần này Hứa Tông Châu lại không thuận theo, chính là phải nhìn xem cho cô, “Chị không biết, nông thôn muỗi thực độc, nếu không để ý sẽ bị chảy mủ..”
Hứa Tông Châu đứng gần hơn, Trình Nặc lúc này mới cảm giác người nam nhân này so trong tưởng tượng cao hơn thật nhiều, cô cao 1.65 mét, không phải là một tỷ lệ vàng hoàn hảo, nhưng ở phương nam cũng không thể tính thấp, hiện giờ cùng anh đứng chung một chỗ, chỉ vừa chạm đến vị trí của môi anh.
Cảm giác ngột ngạt hình thành trong cô khiến cô cảm thấy hơi bị động, thêm vào đó, mụn nước hình như khiến cô ngứa ngáy, ngứa cảm hận không thể chui vào trong não, cô có chút thẹn thùng quay người đi, “Ở phía dưới cổ một chút…”
Hứa Tông Châu nhìn thấy cô nhanh chóng quấn tóc thành búi tròn, cái cổ thon dài trắng nõn của cô rũ xuống phía trước, cố gắng lộ ra phía sau lưng càng nhiều càng tốt, nhưng quần áo cổ áo cũng không thấp, cô rũ cổ, hắn cũng nhìn không tới.
Hứa Tông Châu từ phía trên nhìn làn da cô như tuyết trắng, ành tai nhỏ hồng của cô, nuốt nước bọt, "Ta không nhìn thấy..."
Trình Nặc hơi hơi nghiêng đầu, duỗi tay lôi kéo quần áo vạt áo, cố gắng kéo cổ áo xuống một chút.
“Vẫn là nhìn không thấy.” Hứa Tông Châu đầu lưỡi có chút thắt. Anh ở quá gần cô, gần như toàn bộ cơ thể đều sắp đè lên lưng cô, trên người cô phảng phất mùi hương như muốn khiêu khích anh.
“Kia thôi bỏ đi, ta sẽ tự đi tắm, chính mình xử lý.” Trình Nặc nói liền phải xoay người.
Hứa Tông Châu một phen đè bả vai cô lại, ngăn lại cô xoay người, “Ta có thể giúp ngươi cào…”
Trình Nặc nháy mắt mặt đỏ, tuy rằng cô hiện tại ngứa cảm đã chui tâm, mặc dù lúc này cô cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cô đang đối mặt với một nam xa lạ, cô không muốn cùng anh ta có nhiều tiếp xúc thân mật, cô lắc đầu cự tuyệt, hơn nữa xoay người lại.
Trình Nặc bộ ngực cũng không tính lớn, nhưng có sức nặng, lúc quay lại, cô đã nhận ra Hứa Tông Châu nhưng có sức nặng, lúc quay lại, cô đã nhận, bộ ngực bởi vì cọ xát ngực nam nhân mà rối loạn…
Hai người đều sửng sốt một chút, Hứa Tông Châu đầu óc ong ong, một chút văng ra, “Ta đổ nước tắm.”
Anh chạy nhanh xoay người đi bận việc, không cho Trình Nặc thấy đũng quần anh sưng to, chờ hết thảy đều qua, hắn cũng không quay đầu lại dẫn theo thùng ra cửa, không quên giúp cô cô đóng cửa lại.
Trình Nặc đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ, cũng may cậu chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi, không có gì to tát … Cô tẩy não giống nhau an ủi chính mình, vì sợ mình suy nghĩ nhiều sẽ không dám ở lại đây. nữa không.
Cô đi tắm với đầu óc gần như trống rỗng, thay đồ sạch sẽ rồi mở cửa, chỉ chốc lát sau Hứa Tông Châu liền tiến vào, cũng cúi đầu như vậy, sau khi tắm xong nhanh chóng thu dọn chiến trường.
Đang muốn ra cửa, anh ta dừng dừng bước chân, như là nhớ tới chuyện gì quay đầu nhìn Trình Nặc nói, “Về sau ăn không hết màn thầu cùng cơm, chị giữ lại liền, ta giúp chị ăn…”

Các bạn cho mình sao ⭐  nha, như một sự khuyến khích tinh thần. Sao này không phải là "sao kê" nên nhiệt tình sao cho mình nhé!

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ