Phản bội

37 1 2
                                    

Thời gian dài tắt máy, điện thoại không phản ứng sau khi cắm nguồn, thanh tiến trình nguồn sáng lên, Trình Nặc vội vàng nhấn nút nguồn. Khi màn hình điện thoại hoàn toàn sáng lên, cô ấy vui mừng đến mức sắp khóc.

Mới vừa khởi động máy không vài giây, di động liền ting ting ting vang lên, là âm báo tin nhắn, cô có chút bối rối, chỉ có thể mở nhật ký ra xem, là mẹ Phương Vân dặn dò, các loại lải nhải, cùng với cha Trình Trường An ân cần dạy bảo là cô cần thiết xem, rồi sau đó còn có một ít thông báo của trường học, sau đó cô click mở khung chat Điền Mục, ngoài ý muốn, cô rời đi gần nửa tháng, cư nhiên chỉ có đơn giản hai ba tin nhắn dặn dò, nhắc cô ra bên ngoài thời khắc chú ý an toàn.

Thật kỳ quái, thời gian ngắn ngủi cô muốn gởi cho Điền Mục một vài biểu tượng cảm xúc và vài tin nhắn nói về sinh hoạt bên này của cô.

Đang ở đánh chữ, một cái tin nhắn đến vào, hiện ở màn hình phía trên, khiến cho cô nhấp vào, là tin tức của Trương Du Manh bạn cùng phòng đại học .

Đó là bạn thân thiết nhất của cô, hai người  vào đại học chính là bạn cùng phòng, bởi vì điều kiện gia đình tương tự, tính cách lại đầu cơ, đi gần đây chút, trải qua mấy năm đại học thời gian, hai người thành bằng hữu không có gì giấu nhau, trong lòng cô nghĩ rằng cô gái này có vấn đề về quan hệ tình cảm, nên cô ấy muốn khóc lóc kể lễ với cô, đúng không?

Cô click mở tin nhắn, đập vào mắt lại là ba bức ảnh, nhìn qua chụp lén cực không chuyên nghiệp, rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình ảnh là bóng dáng một đôi nam nữ, những dòng chữ tiếp theo khiến cô như bị sét đánh ...

“Nặc Nặc, ta hôm nay ở siêu thị thấy Điền Mục, hắn cùng một người phụ nữ ở bên nhau, hai người tay nắm tay, sau đó vào tầng thứ 6 khách sạn kế bên siêu thị.”

Mỗi một chữ tin nhắn cô đều biết, nhưng cô tất cả đều xem không hiểu, câu câu chữ chữ cắm thẳng trái tim, như là muốn chặn cô hô hấp, cô có chút không tự khống chế cười một tiếng, sao có thể? Cái này vui đùa, không phải quá buồn cười đâu.

Nhân phẩm Điền Mục cô sao không biết chứ, cho dù một hai năm gần đây hắn có chút lãnh đạm, nhưng cô như cũ có thể cảm nhận tình yêu nam nhân này đối với cô, cô vẫn nhớ hai người họ đã ôm nhau trong phòng trước khi cô đi. Hắn nói rằng hắn sẽ đợi, khi cô về nhà, hai người sẽ kết hôn.

Nhưng hình ảnh mơ hồ đó, cho dù cô không nhìn rõ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bóng lưng Điền Mục …… Người nam nhân này và cô quen nhau đã ba năm, cô như thế nào sẽ không rõ ràng chứ?  áo hắn, quần hắn, đều là cùng cô đi mua, dù nhận sai người, còn ăn mặc giống hệt nhau thì sao?

Trình Nặc tay cầm di động có chút run rẩy… Cô điện thoại Điền Mục, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…. , chính là không có người nghe, nếu thường lui tới, cô chưa bao giờ sẽ để ý, nhưng việc tới nước này cô đem ra hồi tưởng lại, giống như nam nhân kia đã thật lâu không có nghe điện thoại của cô.
Có phải hay không một lần cách trở sớm đã thành tình cũ?

Cô có chút buồn cười, lại biết rõ không thể thất thố, sầu muộn ngồi trên chiếc ghế gỗ tồi tàn ở một góc, nước mắt lưng tròng, cô liên tục bấm số điện thoại quen thuộc ...

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ