Ta mỗi ngày đều nhớ em (H)

42 1 1
                                    

Trình Nặc không ngờ rằng một người đàn ông sẽ đột nhiên nói với mình về điều này, cô hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng đồng ý. Anh ấy muốn trở nên tốt hơn, và cô hiểu.

“Vậy em muốn làm gì?” Cô đem ngón tay từ trong tay Hứa Tông Châu rút về, biểu tình nghiêm túc hỏi.
 
Nhưng Hứa Tông Châu không muốn và càng theo đuổi gắt gao hơn, “Trong thôn nói, bên quận sắp có đường sắt đi qua,  phía trước phải đi qua vài ngôi làng. Đội thi công cần có nhiều người, và ta muốn làm điều đó."
 
Anh cùng Trình Nặc thương lượng, như thể anh đã coi cô là người tri kỷ, quyết định như vậy thậm chí còn không có nói cùng mẹ anh.

Trong lúc nói chuyện, anh nằm xuống giường ngửi mùi hương trên tóc của Trình Nặc .
 
Trình Nặc bị sự thân mật đột ngột của anh quấy rầy, hơi đẩy anh ra, "Chỉ là một việc nhỏ thôi sao? Có thể hay không học thêm kỹ thuật?”

Đâu đâu cũng có việc nhỏ nhưng chỉ cần chăm chỉ, nâng cao tay nghề, dù lớn hơn một chút cũng không lo không tìm được việc.
 
Hứa Tông Châu càng tiến gần một chút, “Ta sẽ đi cùng đội Hứa Trạch, thi công có mang kỹ sư, ta sẽ đi theo học, vô luận học được nhiều hay ít, ta đều sẽ dụng tâm học.”

Anh một bên cùng cô nói chuyện, một bên duỗi tay sờ mặt cô, đưa ngón tay quanh tai cô và xoa nhẹ vào hốc tai của cô.

Trình Nặc bị làm cho ngứa, có chút kháng cự, bắt đầu có ái muội.
 
Hứa Tông Châu từng bước tiến lại gần, giống như một chú cún con muốn làm nũng như một đứa bé, vòng tay ôm cô vào lòng, “Ta lần này đi, phỏng chừng đến nửa năm.” Bờ môi anh chạm vào xương quai xanh của Trình Nặc, thanh âm có chút rầu rĩ nói.
 
Trình Nặc bị anh làm cho có chút mê say, đưa ngón tay vào chân tóc anh xoa xoa. "Nửa năm ... Em sẽ không trở lại nửa đường sao?"
 
 
Cô cũng không biết như thế nào sẽ hỏi cái câu này, chỉ cho rằng công trình như vậy vừa đi chính là một hai năm.
Nhưng Hứa Tông Châu nghe vào trong tai, lại nghĩ nữ nhân luyến tiếc anh, lòng tràn đầy vui mừng, “Trở về! Ta nhất định mỗi tuần sẽ trở lại gặp chị!” Động tác tay càng là tăng thêm mạnh chút.

Trình Nặc đỏ mặt, quần áo đã bị người đàn ông lột đi hơn phân nửa, để lại chiếc áo lót màu xanh hồng lơ lửng trên vai, cúc áo sau lưng đã bị anh ta từ phía sau cởi ra.

“Gặp ta làm cái gì?” Cô khẽ lẩm bẩm, anh vẫn còn mẹ và em gái phải chăm sóc.
 
“Bởi vì ta nhớ chị… Một ngày cũng luyến tiếc chị.” Hứa Tông Châu đáp lại lời nói, dùng môi hôn lên cổ Trình Nặc.

Cô ấy đã có kinh vào tuần trước, dù có háo hức đến mấy cũng biết rằng mình không thể vận động mạnh vào lúc này, hơn nữa tình trạng đau bụng kinh của Trình Nặc rất nghiêm trọng, đặc biệt trong vài ngày đầu, cả người đau không thể đứng yên.
 
Hứa Tông Châu đau lòng, anh ta không quan tâm đến sự miễn cưỡng của Vương Quế Chi, anh ta vội vàng mang trứng về nhà và luộc trứng với đường nâu cho cô ăn ,khó khăn chịu đựng mấy ngày, dốc lòng chăm sóc Trình Nặc. Chỉ đến khi thấy quần áo cô thay lúc tắm không còn vết máu.

Cầm cự được mười ngày, anh đã rục rịch động đậy, dùng ngón tay đẩy chiếc áo ngực lỏng lẻo ra rồi véo chính xác hai núm vú hồng hào.
 
Trình Nặc thấy cự tuyệt không xong, chỉ có thể phối hợp, sau vài tháng thân thiết, cô dần nguôi ngoai nỗi buồn do tình yêu tan vỡ, đồng thời học cách sống hòa bình với cuộc sống nông thôn tồi tàn, mà trước mắt người nam nhân này không thể nghi ngờ là liều thuốc thời ký quá độ của cô, Trình Nặc đôi khi còn nghĩ, khi thời gian hỗ trợ giảng dạy của cô hết, liệu cô có cảm thấy khi trở về thành phố trong lòng không buông được người đàn ông này không?

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ