Chợ

21 1 0
                                    

Hôm nay cả hai đã dậy khi trời còn tối, chợ cách Hạ Thát Mương thôn rất xa, gần 20 km, không có xe cộ nên chỉ có thể đi bộ, từ sáng sớm ra cửa, đi đến buổi trưa mới có thể đến nơi.

Trình Nặc đã dành cả một ngày ở nhà để giữ tinh thần phấn chấn, hôm nay ra cửa tinh thần thật sự quá tốt, lấy di động, và đồ sạc, cô và Hứa Tông Châu cùng nhau hướng khe núi đi đến.

Sắc trời vẫn còn tối tăm, nhưng sáng sớm đã không còn nghe thấy tiếng dã thú, chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người bước chân chậm rãi đi về phía trước, khi bầu trời có màu vàng nhạt, Trình Nặc bị hấp dẫn bởi mảng trời xanh loang màu ánh sáng da cam, không trung trở nên tươi đẹp quyến rũ, đây là cảnh tượng ở trong thành thị vĩnh viễn nhìn không thấy, cô có chút phấn khích, cảnh tượng hiếm có này cảm động không nói nên lời, lôi kéo Hứa Tông Châu nhìn bầu trời, một bên ánh mắt Hứa Tông Châu cũng không ngừng quét đến trên mặt cô.

 
Sau khi đi trên con đường này hơn một giờ, trời đã hoàn toàn sáng sủa, nhưng vẫn còn một quãng đường dài phía trước.
 
Trình Nặc rõ ràng mệt mỏi, ngồi nghỉ chân ở trên tảng đá ven đường, khi mặt trời mọc nhiệt độ càng lúc càng nóng, cô kéo một phần ống quần lên với vẻ không thoải mái, lộ ra cổ chân trắng nõn và mảnh mai, ánh mắt Hứa Tông Châu đọng lại một lát, lấy  trong giỏ ống trúc đựng nước suối sạch sẽ đưa cho cô, Trình Nặc cảm ơn rồi nhấp vài ngụm.
 
Trời quá nóng. Nếu không đến thị trấn sớm, khi mặt trời đang ở giữa  đường đi xuống chỉ sợ sẽ phơi khô, cô có chút nhụt chí, móc di động ra khởi động, không có bất luận phản ứng gì, sớm đã hết pin, cô cần đi vào trong trấn nạp pin.

Ngồi trong chốc lát, cô bắt đầu tiếp tục lên đường, Hứa Tông Châu vẫn luôn đi ở phía trước, thường quay đầu lại chờ cô, gặp được chỗ khó đi sẽ duỗi tay ra đỡ cô, sau đó nhanh chóng thu hồi tay, cho dù trong lòng nhớ nhung độ ấm bàn tay cô, không cho chính mình dừng lại quá một giây.

Hắn đi mau, con đường này vốn đã quen thuộc cực kỳ, đáng ra có thể tới nơi nhanh hơn, nhưng sau lưng kéo một nữ nhân chưa từng đi qua đường núi, không thể không đi chậm, nhưng Hứa Tông Châu trong lòng lại vui vẻ, tuy rằng biết mình không có tư cách đi quá giới hạn, nhưng khi cô bên cạnh, cùng nhau đi đường, anh cũng cảm thấy hưởng thụ.

Giỏ trên lưng, Hứa Tông Châu không có biện pháp lại cõng cô, nhưng hết lần này đến lần khác đi kiểm tra con đường phía trước, thỉnh thoảng phát quang cành cây dọc đường, rồi mới quay lại tới tiếp ứng cô.

Cứ như vậy đi đi dừng dừng, rốt cuộc trước mười một giờ cũng tới chợ, người nhiều cực kỳ, nhưng không có đồ tốt, con đường hai bên tuy rằng náo nhiệt, nhưng không có giống như là cô suy nghĩ. Hai bên gian hàng giết mỗ gà vịt, các tiệm bán thắt lưng da dùng loa kéo thu hút khách.....
tâm tư Trình Nặc toàn bộ đặt ở việc tìm kiếm nơi nạp pin điện thoại, không quan tâm đi nhìn quanh hết thảy, cô ngửa cổ muốn băng qua đám đông để hỏi thăm các cửa hàng xung quanh, lại bị Hứa Tông Châu phía sau gọi lại, quay đầu nhìn lại, anh đang cầm trên tay một tô mì đang bốc khói, bát súp nóng xèo xèo, anh cầm trên tay cười toe toét bắt cô ăn.

Trình Nặc nhất thời mềm lòng, cùng anh tìm một cái vị trí ngồi xuống, lại chờ Hứa Tông Châu lấy gia vị trở về, một bát mì nhỏ, mặt trên thế nhưng bị phủ kín các loại thức ăn thêm, có thịt viên, có hành thái, còn có một ít lá bạc hà mới mẻ, thơm mềm hoàn toàn sau khi chần qua nước sôi.

Cô không cần suy nghĩ gì mà trộn mạnh bát, Hứa Tông Châu lại cười tủm tỉm, giúp cô quấy đều sau đẩy cho cô, “Chị Trình,  mau nếm thử.” Đây là thứ anh ấy miễn cưỡng ăn. cố gắng không ăn ở chợ, sau này lớn lên có cơ hội sẽ ăn một lần, nhưng số lần rất đáng thương, thứ này trong mắt anh đáng giá, là chỉ có thể mua Trình Nặc thưởng thức ……

Trình Nặc nhìn anh, lại nhìn nhìn bát mì, có chút thoái thác không được, gắp một ít mì bỏ vào trong miệng, “Cay quá…” Cô bị mùi tiêu cay nóng xông vào miệng, nhưng cô ấy đột nhiên bị kích thích cũng khiến cô có cảm giác thèm ăn.

Húp nước canh hương vị bạc hà cũng thật ngon, cô lại gắp mì lại ăn thêm, mới phát hiện Hứa Tông Châu chỉ mua một chén, “Của em đâu?” Cô có chút bối rối.

Buổi sáng ra cửa sớm, hai người đều chỉ ăn đơn giản một ít cháo, khi cô đang nghĩ đến việc sạc điện thoại di động, cô không để ý đến cơn đói trong bụng, lúc này thức ăn cay đã mở ra vị giác của cô, cô mới nhận ra. là cô đã đói rồi, da bụng dính vào sau lưng, huống chi là một cậu thanh niên đang phát triển.

Hứa Tông Châu xấu hổ cười gãi gãi tóc, từ giỏ lấy ra một cái bao nilon, bên trong có Vương Quế Chi chuẩn bị một cái bánhh bao ố vàng, nhìn qua có chút dơ, hẳn là tối hôm qua dư lại.
Anh cắn trong miệng thật to, “Chị ăn trước đi, không cần phải để ý ta.” Trong ánh mắt mang theo ý cười, nhưng không dám nhìn trực diện Trình Nặc.

Trình Nặc lập tức hiểu ra, không tiện nói ra điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, bèn xin ông chủ cho một đôi đũa và một cái bát để đưa choHứa Tông Châu, “Ta ăn không hết nhiều như vậy, em giúp ta ăn một ít?”

Hứa Tông Châu rõ ràng ngẩn ra một chút, tiếp nhận đôi đũa trong tay, nhìn cô cẩn thận chia mì gạo nóng sang một bát khác, sau đó đẩy về phía anh, “Em cũng ăn.” Trên mặt cô mang theo nụ cười, Hứa Tông Châu xem có chút si mê.

“Chờ lát em có định đi bán đậu không sao?” Trình Nặc hỏi hắn.

“Ân, chị đi chợ sớm hơn một chút.” Hứa Tông Châu biết cô có việc vội, cũng không dám hỏi nhiều.

“Gần đây có quầy bán quà vặt hoặc là cửa hàng tiện lợi không?” Cô trong lòng nhớ việc này, mấy ngụm ăn xong mì, vội vội phải đi.

Hứa Tông Châu đưa cô đến trước cửa một cửa hàng cũ. Chủ cửa hàng này do một người dân làng Hạ Thát Mương thôn tới đây mở bán, cùng cha Hứa Tông Châu cũng là quen biết, ngẫu nhiên tới chợ trên trấn, anh đều mua các nhu yếu phẩm hàng ngày khi đến chợ thị trấn, vừa thấy anh mang theo một cô gái gầy, trắng trẻo và xinh đẹp, không cần nghĩ cũng biết, là giáo viên tình nguyện mới nhất trong thôn, vội vàng tiếp đón cô ngồi xuống, lại dùng ngôn ngữ địa phương cùng Hứa Tông Châu hàn huyên trong chốc lát.

Chờ Hứa Tông Châu chính thức làm giới thiệu qua, cô mới lấy ra di động muốn mượn chỗ nạp điện, việc này không phải có gì khó, lão bản tự nhiên đồng ý, đưa một cái ổ điện di động tới bên người Trình Nặc.

Hứa Tông Châu lại cùng cô nói vài câu, nói mình bán xong đồ vật liền trở về, lúc này mới có chút không muốn mà rời đi.

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ