Hứa Tông Châu hôm nay buổi tối có một giấc mơ, trong giấc mơ, một người phụ nữ không nhìn thấy ngoại hình đã đến chỗ anh. Rất nhiều cảm giác tò mò, anh muốn vươn tay ra nắm lấy, nhưng không nắm được gì, chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ đã dính chặt vào lưng anh, bộ ngực cao vút lên xuống, đầu vú nhẹ nhàng cọ xát. Anh chỉ cần xoay người lại là có thể bắt gặp người phụ nữ đó, nhưng cô ấy đã nấp sau lưng anh như mèo con, chỉ có cặp vú mềm mại và trắng nõn đang nhẹ nhàng chạm vào anh.
Khi tỉnh dậy, anh thấy đáy quần ướt sũng, là chất lỏng như kem dính, toàn thân đỏ ửng từ đầu đến chân, anh bối rối cởi quần dài ra, thay một chiếc rồi đi ra ruộng, không cần ăn.
Lúc Trình Nặc tỉnh lại Hứa Tông Châu đã đi được một lúc, Hứa Đồng Nhạc đã thu dọn đồ ăn trưa chuẩn bị xuất viện, thấy cô bước ra liền tươi cười chào hỏi.
Trình Nặc đã sắp xếp để các lớp học bắt đầu vào ngày mai, muốn đến trường với cô bé, trước làm quen một chút hoàn cảnh, nhưng mới rời giường, cô còn không có thu thập thỏa đáng, vì thế làm Hứa Đồng Nhạc đi học trước, sau đó cô ấy sẽ đến đó vào buổi chiều.
Chờ hai anh em đều đi rồi, cô cũng đói ngất đi, tối hôm qua thật sự không ăn no, cô về phòng thấy trong vali có ít đồ ăn, vừa đủ lót bụng rồi bắt đầu. chuẩn bị cho lớp học tiếng Trung vào ngày mai.
Hứa Tông Châu cha chết sớm, khiến anh phải gánh vác trách nhiệm của một gia đình, Vương Quế Chi thân thể không tốt, mấy năm trước đã không thể lao động, chỉ có thể chăn lợn ở nhà và khâu đế giày, hầu như tất cả những công việc nặng nhọc. trong nhà được thực hiện đặt ở trên người Hứa Tông Châu.
Anh mấy ngày hôm trước vừa mới thu hoạch lúa, muốn tranh thủ mấy ngày nay thời tiết tốt đem lúa ra ngoài, gia súc trong nhà cũng sẽ thả, việc của anh cũng không ít.
Anh ngồi ở bên bờ ruộng xỏ giày, từ bên cạnh đi ngang qua Hứa Trạch thấy hắn, nhanh hơn vài bước đã đi tới, "Tông Châu siêng năng, vậy mà hôm nắng nóng thế này vẫn phải đập lúa? "
Hứa Tông Châu ngẩng đầu nhìn nhìn người đang lại đây, Hứa Trạch sống trên xuống dốc, nói đến bọn họ hai nhà cũng là quan hệ họ hàng quan hệ, Hứa Trạch so với hơn anh ba tuổi, hiện tại chính là bố của một đứa bé hai tuổi, học hết cấp 1 thì nghỉ học, thỉnh thoảng lên thị trấn bán hàng, chật vật duy trì cuộc sống gia đình.
"Đúng vậy, mấy ngày nay thời tiết tốt, có thể đập một chút, mấy ngày nữa có thể mưa, lúc đó sẽ không tiện."
Hứa Trạch cười với anh ta và nói: "Đừng bận rộn đập lúa. Em đã làm ở nhà một ít lá thuốc để bán trong làng. Cùng anh đi hết chặng đường. Trở về mời anh ăn cơm."
Hứa Tông Châu không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, Hứa Trạch vẫn còn cha, mẹ cũng là một người siêng năng, thường xuyên làm miếng độn giày đổi tiền trong thị trấn, hai người bọn họ không giống nhau, mẹ anh thân thể không tốt, không thể làm quá nặng, em gái lại còn nhỏ, đọc sách càng quan trọng, trong nhà việc khổ việc nặng đều đến anh tới gánh vác, hắn không thể so cùng Hứa Trạch.
Hứa Trạch thấy anh không đồng ý, lại nói, "Mẹ em lần trước cũng lấy một ít lá cây thuốc cho cha anh, cha nói hương vị ngon nên không nỡ hút. Em bán đi hoặc lấy tiền thay thế." .. "
Cha Hứa Tông Châu là nhiễm bệnh chết, khi chết phải vay mượn tiền bạc hết nhà này đến nhà khác trong làng, cuộc sống gia đình khó khăn nên ai cũng không thúc giục, nhưng Vương Quế Chi là cái người hiểu đạo lý, tiền tuy rằng không còn, nhưng quan hệ muốn duy trì, thỉnh thoảng nhận được một hoặc hai thứ tươm tất ở nhà, và bà ấy sẽ cho đi.
Hứa Tông Châu suy nghĩ một chút, bán lá thuốc quả nhiên có lãi hơn, tiền kiếm được sau đó sẽ trả lại cho gia đình Hứa Trạch, có lẽ vẫn còn dư, tốt hơn là đem đồ cho người khác rồi cuối cùng trả lại tiền.
Anh nghĩ ngợi rồi đồng ý Hứa Trạch, thu dọn đồ đạc, liền đi theo Hứa Trạch đi.
Hôm nay trong thị trấn có hội, nhưng Hứa Tông Châu không tính đi, Hứa Trạch lại lên đường muộn. Khi cả hai đến nơi thì đã gần 10 buổi sáng, Hứa Trạch mở bao ra, đem lá thuốc lá Vương Quế Chi đưa cho Hứa Tông Châu, sau đó anh ta ngồi xổm trên mặt đất và trải một tấm nhựa lên thuốc lá của chính mình để bán.
Lá thuốc dễ bán hay không dễ bán, xác thật từng nhà đều có một ít, đơn giản Vương Quế Chi làm cho hương vị tuyệt vời, tác dụng chậm cũng đủ, người trong thôn đều thích. trong số đó cũng được coi là hàng hóa trong tay họ.
Hứa Trạch mang Hứa Tông Châu đến một quầy hàng di động bên đường ăn một tô mì, Hứa Tông Châu liền thúc giục Hứa Trạch chạy nhanh về nhà, anh ấy muốn về nhà sớm và vẫn còn thời gian để làm một số công việc mà anh chưa hoàn thành vào buổi sáng, nhưng bị Hứa Trạch ngăn lại, "Đi gì? Khó khăn tới một lần, chơi một hồi cũng không vội."
Hứa Tông Châu nóng lòng muốn về nhà, không muốn ở lại lâu hơn, Hứa Trạch nhưng thật ra cười hắc hắc, "Chú năm nay cũng có 19 oa? Sao chú không gọi cho mẹ đi hỏi vợ? Khi ta bằng tuổi chú, ngươi tẩu tử đều đã có mang."
Không nghĩ tới Hứa Trạch đột nhiên nói đến chuyện này, Hứa Tông Châu có chút thẹn thùng, chỉ nói Vương Quế Chi cũng tự có an bài, anh ấy tạm thời không suy xét chuyện này.
Hứa Trạch cười đẩy anh một phen, "Đừng lãng phí nhiều thời gian, lấy vợ sớm hơn, sớm sinh em bé, không phụ cha mẹ và chính mình."
Nói giỡn trong chốc lát, hắn ánh mắt trở nên ái muội quỷ quyệt, "Đừng nói với ta, ngươi 19 tuổi còn chưa có lấy nữ nhân sao?"
Hứa Tông Châu nào biết hắn đột nhiên sẽ nhảy ra những lời này, giấc mộng đêm qua trong đầu thoáng chốc bị kéo ra, mặt lập tức đỏ bừng.
Hứa Trạch cười ha ha, thấy anh còn trẻ, nói xong liền bị kéo vào ngõ sau, Hứa Tông Châu không muốn đi, Hứa Trạch cười nói, "Yên tâm, ta không kéo chú đi làm chuyện xấu, trước mang chú đi xem một chút thứ tốt. Bằng không chú sẽ không thể kiếm được một người phụ nữ."
Hứa Tông Châu cùng Hứa Trạch một đường ô nhau tới một cánh cửa ở phố sau. Một tấm bảng gỗ được ném ngẫu nhiên ở phía trước cửa hàng, và ba chữ lớn "Phòng chiếu phim".
Hứa Trạch giảo hoạt cười cười, hỏi cửa lão nhân mua hai phiếu, túm Hứa Tông Châu cùng nhau ngồi xuống.
Phim chưa bắt đầu đã có 4,5 người đứng đợi từ trước, hình như họ đều là đàn ông từ nhiều làng quê đi chợ, có già có trẻ. Ngồi trong đó khá đều đặn, như thể chúng ta đang mong đợi một cái gì đó tốt giống nhau.
Khi màn hình sáng lên, bộ phim chính thức bắt đầu phát, 50 phút băng, 45 phút đầy ắp những thứ đó ... bộ ngực nữ nhân đầy đặn không kiêng nể gì ở trên màn ảnh lay động, hai chân mở rộng ra không kiêng dè chút nào chính mình bị thọc vào rút ra vị trí là chính diện đối với camera.
Hứa Tông Châu mấy năm nay dần dần trưởng thành, thân thể có nhất định nhu cầu, nhưng cũng không có bị kích thích mãnh liệt quá như vậy, tiếng giường trên màn hình càng cao hơn, toàn bộ đầu anh đều sắp nổ tung. Vài người đàn ông ngồi phía trước thỉnh thoảng rời đi, nhưng họ không bao giờ quay lại sau khi rời đi.
Hứa Tông Châu đôi mắt bình tĩnh nhìn màn ảnh, những tư thế quái lạ kia khiến trực tiếp máu lên não, lãng tiếng kêu giống đòi mạng chú giống nhau, tiếng hét giống như một lời nguyền rủa tính mạng, gào thét vào trong ốc tai, nhất định phải đánh thức dã thú dưới háng mình. thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu của chính mình chảy qua cơ thể qua tiếng la hét của âm thanh, nghĩ vậy chút động tác, lại nhớ đến buổi sáng bộ phận kia khác lạ điên đảo với nữ nhân trong mơ, Hứa Tông Châu có chút chịu không được, cùng Hứa Trạch bước ra khỏi phòng chiếu.⭐ tặng mình nhé. Mình đang tăng tốc dịch đây. Sẽ có một vài sai nhỏ. Bình luận bên dưới giúp mình. Thanks
BẠN ĐANG ĐỌC
Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》
Teen FictionTên tiếng Trung: 靠近你占有你(姐弟 年下 H) Link gốc: https:// xyushu5 /read/41796/ Tác giả: Mặc Vi Đạm Ngươi không đề cập đến một từ thích ta, ta lại mọi câu hỏi đều đáp "Ta nguyện ý". Ngay cả ông trời cũng không thoát khỏi tình yêu mãnh liệt đó, làm người ph...