Đêm nay chúng ta làm tình đi

52 1 0
                                    

Trình Nặc khóc lóc thương tâm, nhưng đó không phải bởi vì té ngã cọ xát lên miệng vết thương, cô không muốn mất kiểm soát  trước mặt nam nhân xa lạ, nhưng nỗi buồn quá lớn đã ám ảnh cô. Lúc này, bất kỳ kích thích nhẹ nào cũng có thể tạo thành sự sụp đổ trong cô.
 
Điền Mục cùng cô một chút, cô vẫn có thể nhớ hết, nhưng sự lừa dối của hắn đã bắt đầu từ một năm trước, khi mà cô vẫn đang thảo luận về cuộc sống tương lai với hắn như một kẻ ngốc, mong chờ một đám cưới lãng mạn ...
 
Nước mắt như hồng hoang vỡ đê, cô thật sự chịu đựng không nổi… Hứa Tông Châu biết cô có tâm sự, cũng không dám mở miệng hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để cô ở trong lòng ngực mình khóc thất thanh, thời tiết nóng bức, hai người ở nơi không người, khe núi ôm nhau, trừ bỏ tiếng khóc cô, bốn phía chỉ có ve sầu làm bạn.
 
Không biết khóc bao lâu, Trình Nặc nghẹn ngào ngẩng đầu, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đẫm nước mắt và mồ hôi, Hứa Tông Châu không rõ lý do vuốt má cô ấy, cố gắng lau sạch chất lỏng.
 
Trình Nặc khóc có chút thất thố, đã không nói được bình thường, cái nắng trưa gay gắt đã chiếu vào hai người họ, Hứa Tông Châu sợ cô tiếp tục đứng như thế này thì sớm muộn gì cũng bị say nắng, anh cắn răng, không màng nữ nhân sẽ phản kháng hay không, đem cô bế ngang lên, chân bước nhanh đi vào trong rừng trúc ven đường cách đó không xa.

Rừng trúc rậm rạp lại râm mát, mọi người khi nóng lui đến một chút, anh không buông tay đang ôm nữ nhân, tìm một tảng đá lớn ngồi thẳng dậy, còn nữ nhân thì bị giữ chặt, ôm ở trong ngực không muốn buông tay.
                                                                                                                
“Chị Trình … Chờ chị khóc xong, ta lại mang chị trở về.”
 
Hứa Tông Châu tự biết mình miệng lưỡi vụng về, không có thiên phú an ủi, tất cả những gì anh có thể làm là ở bên cô và để cô trút bỏ nỗi phiền muộn.
 
Trình Nặc dường như đã mệt vì khóc, trong nắng nóng có chút thất thần, ngược lại sau khi nghe xong anh nói không hề khóc thút thít nữa, ngốc ngốc nhìn anh, trong đầu có chút sững sờ.
 
Rừng trúc mát lạnh, ve kêu rung trời, hai người như vậy lẳng lặng mà ngồi, Hứa Tông Châu nhìn mặt cô qua ánh sáng lốm đốm và bóng râm từ lá trúc, Trình Nặc cũng không cảm kích, chỉ là rũ mi mắt trầm mặc không nói.
 
Hứa Tông Châu đột nhiên ngân nga một giai điệu, âm thanh không lớn cũng không có lời bài hát, chỉ có giai điệu xa xôi vang vọng trong rừng, âm thanh du dương, Trình Nặc không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, Hứa Tông Châu trời sinh rất tốt, đường nét uyển chuyển, gọn gàng, không có chút mỡ nào, cổ cũng dài, nhìn từ góc độ này trông tinh xảo như một thiếu niên trong truyện tranh.
 
“Em hát gì vậy?” Trình Nặc khàn giọng hỏi anh.
 
Hứa Tông Châu nhìn lại trong vòng tay mình, “Khi còn nhỏ, bài hát mẹ dỗ ngủ, ta không biết chính xác là bài hát gì. Chỉ nghe thấy giai điệu này, ta liền sẽ không náo loạn.”
 
Đồng tử anh ngăm đen, liếc Trình Nặc khóc sưng đôi mắt, nghiêm túc trả lời cô, Trình Nặc không có nói nữa, chỉ là nhìn hắn.
 
Hứa Tông Châu tiếp tục ngâm nga, giọng nói nhẹ nhàng dài dài, chảy như sông, từng tầng từng bậc cao lên đến tận trời cao, có chút rắc nhẹ như mưa xuân, xoáy vào chóp trái tim của Trình Nặc, lại rơi vào trái tim, dù là tâm địa sắt đá, cũng mau bị hòa tan.
 
Cô tựa hồ cũng bị như vậy khúc hát ru cổ xưa thôi miên, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực nam nhân, nheo mắt xuất thần.
 
Hứa Tông Châu quý trọng cảnh tượng như vậy, một khúc ngâm nga, anh làm hai người hoàn toàn an tĩnh trong thanh âm thiên nhiên, trong rừng ngẫu nhiên có gió nhẹ phất quá, cuốn bay ngọn tóc cô, anh đều đem mỗi một cái chi tiết ghi lại ở trong lòng.
 
Anh  cùng nữ nhân quá khác nhau, còn có bao nhiêu cơ hội có thể bị anh ôm?
 
Chờ cô tỉnh lại khi, sắc trời đã có chút tối, Trình Nặc mở mắt ra làm chính mình hoàn toàn thanh tỉnh, lại nhìn thoáng qua nam nhân ôm mình, có chút xấu hổ, nhưng không lập tức thoát khỏi vòng tay ấm áp.
 
Cô cùng đôi mắt nam nhân đối diện, gần như một cái chớp mắt cô tinh ý nhận ra những khao khát trong đôi mắt của chàng trai mới lớn.
 
Trình Nặc nhanh chóng bật dậy, đứng thẳng sang một bên, lao ra khỏi rừng trúc mà không thèm nhìn lại.
 
Lúc cô quay lại sân nhỏ thì trời đã nhá nhem tối, vì khóc đến sưng cả mắt nên cô thật sự không thể ăn cùng bàn với một nhà Vương Quế Chi, sau khi tìm được lý do, cô liền quay lại phòng mình.
 
Trong lòng cô cảm thấy khó chịu, dùng ngón tay chạm qua điện thoại, trong lòng liên tục nhai lại chuyện quá khứ với Điền Mục, nước mắt chảy xuống không cam lòng. Hắn thậm chí không có tâm tư để nói dối cô, cứ thế thẳng thắn thừa nhận ...
 
Nguyên nhân rốt cuộc là cái gì? Cô vẫn luôn suy tư vấn đề này.
 
Trình Nặc là người tự tin, cô chưa bao giờ thuộc tuýp người xinh đẹp và kiêu kỳ, cô biết mình diện mạo không tồi, theo tuổi ngày càng lớn lên, cha Trình sự nghiệp cũng càng thêm cường thịnh, ngoại hình đẹp và điều kiện gia đình vượt trội. Tốt nghiệp đại học hạng nhất, cuộc sống của cô, dù là quá khứ hay tương lai, đều nằm ngoài tầm với của người thường…… Hắn năm đó vì theo đuổi chính mình, không phải cũng lao tâm lao lực? Vì cái gì? Vì cái gì có thể như vậy dễ dàng phản bội?

Trình Nặc đem đầu vùi ở đầu gối, mặc cho nước mắt dính ướt quần jean.

Hứa Tông Châu bưng đồ ăn vào phòng, trời đã tối rồi, cô lại không có bật đèn, anh lần mò đặt bát lên tủ, ngập ngừng nói chuyện an ủi cô, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Lúng túng một mình trong khung cảnh tối tăm, anh quay lại đốt cuộn muỗi rồi đem để vào nhà.
 
Làn da cô phấn nộn, muỗi thích cắn cô, anh ghi trong lòng, cố tình mua cuộn nhang muỗi để đuổi muỗi.

Nhẹ nhàng đặt nhang muỗi đặt ở góc giường, anh ngập ngừng nói, “Đi một ngày đường, chắc là ra thật nhiều mồ hôi,  em sẽ đun nước tắm cho chị.”

Hứa Tông Châu tựa hồ là tìm cho mình lý do rời đi, muốn xoay người ra cửa.

“Hứa Tông Châu.”

Trong bóng đêm nữ nhân gọi lại anh, thanh âm nghiêm túc trầm thấp.

“Chị Trình … Ta ở đây.” Bị thanh âm lạnh băng của cô gọi lại, Hứa Tông Châu sững người tại chỗ không thể nhúc nhích.

“Em đã làm tình bao giờ chưa?”

Cô không nghĩ ra ưu tú như mình, Điền Mục vì cái gì còn phản bội, nghĩ tới nghĩ lui, là bởi vì cô ba lần bốn lượt từ chối quan hệ với hắn?

Điền Mục trước nay đều không phải Liễu Hạ Huệ, nhiều lần tỏ vẻ muốn nếm thử quan hệ thân xác, cô đều lấy các loại lý do cự tuyệt, cho nên hắn là bởi vì điểm này phản bội đúng không?

Trình Nặc thật sự không nghĩ ra lý do khác.

“Không… Ta không…” Hứa Tông Châu cổ họng trên dưới lăn lộn, đầu lưỡi thắt trả lời cô, không biết nữ nhân này hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy, đột nhiên khóc rống, đột nhiên lãnh đạm, lại đến bây giờ đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái ……

“Ta cũng chưa từng làm qua.”

Trình Nặc trong bóng đêm nhỏ giọng nói cho anh.

“Đêm nay chúng ta làm tình đi, ta muốn biết đó là cảm giác gì.”

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ