Cơ thể thơm tho mềm mại (H)

97 1 0
                                    


Trình Nặc bị kích thích bởi cảm giác tê dại đột nhiên xẹt qua bộ ngực, nhíu mày lắc nhẹ đầu, Hứa Tông Châu sợ cô đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay nhẹ nhàng che đậy hai tròng mắt hai tròng mắt đang hé mở của cô.

Trình Nặc đang phát sốt, thần trí có chút mơ hồ, tưởng đây là giống như trong lúc trước hai người có hành động thân mật, cô hơi hơi cười khẽ, kéo qua tay nam nhân che đậy ở trước mắt cô ra, câu lấy thân mình hôn lên đi.
“Em rất nhớ anh, Điền Mục.” Hứa Tông Châu có chút kinh hoảng, bị đôi môi nữ nhân mềm mại lấp kín, anh chưa từng trãi qua loại cảm giác này… kết cấu mềm mại, nhẹ nhàng dán vào môi anh.
Cô vẫn gọi tên người lạ trong miệng, kể ra vô vàng thương nhớ……
Hứa Tông Châu trong lòng kích động lại khó chịu, nắm lấy thân thể lơ lửng của Trình Nặc, học bộ dáng của cô, muốn hôn lại, nhưng anh cũng không giống như sẽ hành động triền miên như vậy, trong lòng ghen tuông vô cớ càng thêm nặng nề, cắn chặt môi của một nữ nhân kia.

“Đau quá!” Trình Nặc bị anh gặm cắn đến đau, theo một tiếng nức nở, đôi mắt hơi hơi mở, liền nhìn thấy một bóng người mờ ảo trước mặt.

Hứa Tông Châu sợ tới mức lập tức buông bàn tay đang ôm cô ra, thân thể phản ứng sớm hơn cả đại não, sải bước nhảy ra khỏi giường, kéo ra sợi dây nhẹ bên giường, cả phòng lập tức. bao trùm trong bóng tối.

Cùng với tiếng mưa rơi, Hứa Tông Châu ngốc ngốc đứng ở giữa phòng, ngực bởi vì khẩn trương mà lên xuống phập phồng, nữ nhân vốn là ý thức không rõ, lại càng không rõ ràng bởi bóng tối đột ngột.

“Tối quá… Em nhìn không thấy.” Cô nhẹ nhàng nói chuyện, vươn tay mò mẫm tới lui.

Hứa Tông Châu thích nghi với môi trường tối nhanh hơn cô, nắm lấy bàn tay đang dang ra của cô, ngồi trở lại giường.

Nữ nhân quần áo nửa người đã bị cởi ra, quần jean còn mặc ở trên người, ướt át, căng chặt, cảm giác khó chịu.
Cô vươn tay muốn cởi ra nhưng lại không được, lại trước sau không bắt được trọng điểm, Hứa Tông Châu trong bóng đêm cảm nhận được động tác của cô, liền giúp cô cởi cúc và kéo khóa quần, “Giúp em cởi …” Nữ nhân tựa hồ làm nũng, thanh âm lại mang theo một chút không kiên nhẫn để nam nhân hỗ trợ.

Hứa Tông Châu trong nháy mắt đồng tử buộc chặt, hắn làm sao dám? Nhưng làm sao có thể chống lại mệnh lệnh của nữ nhân này được .

Những ngón tay run rẩy của anh lướt nhẹ qua vòng eo mịn màng của cô, trượt lên chiếc quần jean ướt sũng, nắm lấy mép eo …… dùng sức quá mức, mu bàn tay đều nổi gân xanh, nuốt nuốt nước bọt, như là hạ quyết tâm, hai tay kéo lấy quần, dùng sức lôi kéo xuống, nháy mắt lộ ra hai chân trắng như tuyết.

Hứa Tông Châu đôi mắt không dám nhìn tới, nhanh chóng đem quần cởi hẳn ra, anh sờ soạng đến thùng nước trước vắt chiếc khăn nóng, quay lại giường lau đôi chân dài đã bị nước mưa làm ẩm ướt cho cô.

Anh không dám, nhưng anh thực sự nghĩ, trong môi trường tối, anh thực sự không thể nhìn thấy quá nhiều, đến đây cảm giác thị giác toàn bộ biến thành cảm giác khi ngón tay đụng vào, cô mềm quá, căng đầy quá……

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ