《Five Hundred Miles》

30 1 0
                                    

Ngoại trừ ba người có liên quan, không có người thứ tư biết chuyện này, lại bị Hứa Tông Châu đánh không ra hình người, lão đương nhiên không dám ra mặt công khai, Hứa Tông Châu cũng đối việc này không đề cập tới, chỉ là kể từ sau sự việc đó, dù làng bên có bận rộn xây nhà đến đâu, buổi tối anh ấy cũng không thể không về nhà, nhất định anh ấy sẽ xuất hiện trước khi Trình Nặc tan học.
 
Anh biết Trình Nặc đang rất sợ hãi, đêm hôm đó, cô đã ngoại lệ và không đuổi anh ra khỏi nhà, để anh nằm trên giường và nắm tay cô ngủ cả đêm, hôm sau tỉnh dậy, mặc dù cô vẫn không nói chuyện với anh ấy nhiều. Nhưng thái độ với anh đã thoải mái hơn trước rất nhiều, và anh cũng nhận lời bầu bạn sau khi tan học vào buổi tối.
 
Nhưng cô trở nên im lặng hơn rất nhiều, ngay cả khi đối mặt với Hứa Đồng Nhạc , cô cũng không còn cười như trước nữa. Hứa Tông Châu xem ở nhìn thấy trong mắt cô, càng sợ hãi rằng cô sẽ thất vọng về nơi mình lớn lên, nên rất cẩn thận khi làm việc, không dám làm phiền cô chút nào.
 
Thứ bảy hôm nay ánh mặt trời chói chang, Hứa Đồng Nhạc  nghỉ không có dạy học, Trình Nặc dạy tiếng Anh cho anh một tiếng như thường lệ, sau đó tranh thủ trời nắng để giặt quần áo bẩn mà cô đã thay qua vài ngày ngày.
 
Xét về lợi ích của việc hỗ trợ giáo dục, người ta ước tính rằng Trình Nặc học cách tự chủ nhanh hơn? Tại cái thôn chim không thèm ỉa, mọi thứ đều phụ thuộc vào chính mình.
 
Ngay cả cô gái quyến rũ Trình Nặc đều học được tự giặt quần áo.

Có lẽ là bởi vì ánh nắng tươi sáng, hơn nữa tâm trạng Trình Nặc cũng tốt hơn, cô không vội giặt một chậu quần áo lớn rồi đem phơi trong sân, Hứa Đồng Nhạc  muốn giúp nhưng cô không chịu, cô nói với Hứa Đồng Nhạc , rằng cô nghĩ có nhiều cách để sống tốt hơn, nhưng có vẻ như việc học là nhanh nhất và tốt nhất, vì vậy cô sẽ không làm phiền việc học,  sẽ không đi quấy rầy Hứa Đồng Nhạc  học tập.
 
Cô đang phơi quần áo trong sân nhỏ, Hứa Đồng Nhạc  ngồi ở mái hiên râm mát làm bài tập, Vương Quế Chi đi nhà núi Lan thẩm làm miếng độn giày, trong ánh nắng ấm áp cũng khiến Trình Nặc cảm thấy nhàn hạ trong lòng.
 
Vừa phơi quần áo, cô vừa ngâm nga một bản ballad, âm thanh không lớn nhưng vang cả sân nhỏ, đó là một bản nhạc người dân quê chưa từng nghe, âm thanh du dương, uyển chuyển.
 
Chuyên tâm vào công việc không để ý có người đang tiến lại phía sau, ngân nga bài hát, nhặt chiếc áo thun kẹp đến trên giá áo, nhưng vô tình chạm vào một bàn tay, cô vội rụt người lại. sợ hãi thu tay nhìn lên, ngẩng đầu vừa thấy là Hứa Tông Châu đứng ở bên người.

Ánh mặt trời chiếu trên mặt, mặt có chút ngăm đen cũng có vài vệ sáng, anh khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Chị Trình, ta giúp chị.” Anh nhẹ giọng nói.
Trình Nặc trong nháy mắt có chút đỏ mặt, “Em về khi nào vậy?”

Anh không đi xây nhà ở làng bên sao? Làm sao nó có thể đột ngột xuất hiện.
 
Hứa Tông Châu nhìn Trình Nặc một đôi mắt thủy linh linh hơi nheo lại bởi ánh mặt trời thiêu đốt, đôi lông mày lưỡi liềm nhợt nhạt của anh ta hơi cau lại, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở bởi vì vừa rồi anh ta không có thời gian nói chuyện, trông anh ta có chút động tình.

"Nhà hắn hôm nay có người thân đến mừng sinh nhật, liền phải đi đãi tiệc, buổi sáng đã đi ra ngoài, ta mới vội vàng trở về."

Anh biết buổi chiều không cần làm việc nên vội vàng về nhà, chỉ vì hôm nay là thứ bảy, hắn biết Trình Nặc không phải đến lớp và sẽ ở nhà, anh muốn đến gặp cô ...
 
“Chị vừa mới ở hát bài gì? Nghe hay quá.” Anh giả vờ hỏi, giúp Trình Nặc phơi quần áo.
 
Trình Nặc hiển nhiên có chút xấu hổ, động tác phơi quần áo nhanh hơn, đầu óc không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời, “Là 《Five Hundred Miles》”
 
Tiếng nói vừa dứt, đổi Hứa Tông Châu đỏ mặt, anh không hiểu … Lòng tự ti vốn có khiến anh không thể nói tiếp được về vấn đề này , nên chỉ có thể ngơ ngác giúp người phụ nữ kẹp đôi tất nhỏ của mình vào dây phơi.
 
Trình Nặc phản ứng khi thấy anh ấy không nói gì, “Phiên dịch thành tiếng Trung nói, kêu 500 dặm Anh…”
Cô không biết tại sao mình sẽ giải thích với người đàn ông này, nhưng sự im lặng đột ngột của anh ta khiến cô cảm thấy khó chịu, cô sẽ không phân biệt đối xử với một người vì anh ta không hiểu tiếng Anh, hơn nữa, môi trường và kết quả như vậy không phải do anh ta lựa chọn, cô không có lý do gì để cười nhạo.

Phơi quần áo xong, cô thu thập chậu nước, định đi vào nhà, Hứa Tông Châu lại không muốn cô đi, vội vàng hỏi, “Bài hát này có nội dung gì?”

Trình Nặc quay đầu lại nhìn anh, tuần này thật rối loạn. Người đàn ông làm việc ở làng ngoài hàng ngày. Ngay cả khi anh ta đến đón cô sau khi tan học, hai người họ hiếm khi giao tiếp ngầm với nhau. Cô đã không nhìn anh ta thật cẩn thận bao lâu rồi , hôm nay đột nhiên nhìn kỹ lại, thân hình vốn đã gầy của người đàn ông nàydường như lại gầy đi trông thấy, dáng người cao dong dỏng, nhưng không khỏi toát lên khí chất anh hùng trên nét mặt.
 
“Ân ~” Trình Nặc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghĩ về điều đó, cô nên giải thích ý nghĩa của lời bài hát như thế nào? Cuối cùng, quyết định không giải thích mà đọc trực tiếp nghĩa gốc của lời bài hát.
.
"Nếu bạn đã bỏ lỡ chuyến tàu mà tôi đang đi, bạn nên hiểu rằng tôi đã rời đi, một trăm dặm, một trăm dặm, bạn có thể nghe thấy tiếng còi từ một trăm dặm, Chúa ơi, một trăm dặm, hai trăm dặm, Chúa ơi, ba trăm dặm, bốn trăm dặm, năm trăm dặm. "

Cô nhẹ nhàng lặp lại ca từ, đôi mắt cô hòa vào ánh mắt của người đàn ông, cô nhìn anh như thể không phải lời bài hát mà cô đang nói chuyện với anh.
 
“Cho nên đây là một bài ca ly biệt.” Hứa Tông Châu hỏi cô.

“Cứ xem là như vậy đi, mà có lẽ cũng không phải, chỉ là anh chàng kia muốn đi lưu lạc.”

Hứa Tông Châu đến gần cô, làm hai người hơi thở giao hoà, "Nhưng nếu có tình cảm, cho dù có đi bao nhiêu dặm đường, dù có lỡ bao nhiêu chuyến tàu, anh ấy nhất định sẽ tìm."
 
Cho rằng Trình Nặc là bị Trương lưng còng dọa tới sợ hãi, muốn rời đi… Anh cũng sẽ vội vàng tỏ ý muốn ở lại.
 
Nhưng lời nói của anh ta khiến người phụ nữ có chút sợ hãi, xoay người sải bước trở về phòng.
 
Khi trở ra, trời đã tối, cả gia đình ba người cộng với Trình Nặc đã lâu không quây quần bên bàn ăn, tuy các món ăn vẫn còn “tệ”, nhưng sự bình lặng và yên bình làm tâm tình phiền muộn nhiều ngày Trình Nặc được giảm bớt, nhẹ nhõm hơn, cô ấy chịu đựng các món khó ăn kia và ăn nửa bát cháo.
 
Sau khi ăn xong Hứa Đồng Nhạc  động tác nhanh nhẹn thu chén đũa, cùng mẹ vào phòng giúp bà quay sợi.

Trình Nặc một mình ở ngoài cũng nhàm chán, lại bởi vì việc của Trương lưng còng, đối người nông thôn có chút sợ hãi, cô ấy hiểu rằng nơi nào càng nghèo thì con người càng đơn giản, cô ấy đi loanh quanh một mình thì không biết phải về đâu.
 
Hứa Tông Châu đến gặp cô và nói rằng anh sẽ đưa cô đi xem thứ gì đó tốt, Trình Nặc muốn cự tuyệt, nhưng Hứa Tông Châu vẻ mặt đầy ý cười, yêu cầu cô đi cùng anh ta nên cô không thể từ chối.
 
Trình Nặc nghĩ nghĩ, dù sao ở trong sân một mình cũng buồn chán, nên theo chân người đàn ông đi ra ngoài.

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ