Đêm nay có thể chứ

40 1 0
                                    


Đó là một khu rừng me rậm rạp, không có chủ nhân trồng mà thay vào đó mọc hoang. Anh nắm tay người phụ nữ đứng dưới gốc cây nhìn lên qua ánh trăng sáng, ngọn cây me sừng sững.

“Muốn ăn sao? Ta đi hái cho chị.” Hứa Tông Châu cười hỏi cô. Anh biết người phụ nữ ăn không quen cơm nông thôn, mang cô ra tới đã vì giải buồn, lại vì cho cô tìm vài món ăn hoang dã.
Trình Nặc nhìn cái cây cao lớn lại không có biện pháp trèo lên, “Tìm cái cây gậy trúc đập nó xuống?” Cô đầu ngưỡng cao, nhìn người đối diện nói.

Nhưng khi cô quay đầu lại, phía sau không có ai, Hứa Tông Châu đã trèo lên cây rồi, nhanh như vậy, Trình Nặc căn bản chưa kịp thấy rõ ràng.

Một người đàn ông lớn lên trên núi, trèo cây dường như là chuyện đương nhiên, chỉ thấy anh sử dụng kết hợp cả tay chân, đến giữa thân cây trong vòng vài nốt nhạc, một cặp chân dài chặt chẽ kẹp ở trên thân cây, duỗi tay hái một chùm me ném xuống, Trình Nặc chạy nhanh nhặt lên, lột ra một cái bỏ vào trong miệng.

“Ngô! Chua quá!” Cô bị chua đến nhăn mặt, trước kia là ăn qua me ngào đường, một khối mềm mại, có một chút giống kẹo mềm sơn tra, không nghĩ tới lần đầu tiên ăn me dại, sẽ chua như vậy, nhưng vị chua chua hấp dẫn người ta tiếp tục nếm, nước mắt  ứa ra vì chua kích thích, và cô lại cắn một miếng nữa.

Hứa Tông Châu thấy cô thích, chuyền đến bên cành khác, bên kia phơi nắng càng lâu càng có nhiều quả, anh đều đặn trèo qua, lần này thay vì hái, lại ôm chặt cành rung lắc.
 
Nhánh cây rung động, quả me rơi xuống như những hạt mưa, Trình Nặc bị rơi đập vào khắp đầu.

Nói không đau là giả, cô nhanh chóng chạy đi che đầu ngồi xổm xuống dưới.
 
Hứa Tông Châu vừa thấy mình đã làm sai chuyện, giống cái con khỉ nhanh chóng từ trên cây xuống dưới, “Làm sao vậy? Rơi vào đầu? Hay rơi vào mắt? Ta nhìn xem.” Hắn luống cuống tay chân kéo tay Trình Nặc đang che đầu ra, muốn nhìn một chút cô có hay không bị thương.

“Giống như có mảnh vụn rơi vào trong ánh mắt, đau quá…” Trình Nặc đau nước mắt giàn giụa, muốn dùng tay đi dụi mắt, bị Hứa Tông Châu bắt lấy.

“Không thể dụi, sẽ mù, ta cho thổi chị.” Hứa Tông Châu tự trách muốn chết, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, ôm mặt Trình Nặc dưới ánh trăng, để cô ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng đỡ bằng các ngón tay của mình. Buộc cô ấy mở mắt nhẹ, hít một hơi và thổi nhẹ lên chúng đó.

“Có phải tốt hơn không?” Anh thổi vài lần, sau đó dừng lại hỏi.
 
“Tốt hơn rồi, nhưng là vẫn là khó chịu.” Trình Nặc biểu tình không được tốt, không nhịn được đưa tay ra dụi mắt, Hứa Tông Châu lại nắm lấy tay cô.
 
Anh lại nâng mặt cô lên, thổi nhẹ, động tác nhẹ nhàng, ngay cả bàn tay đang nắm lấy quai hàm của cô cũng vô cùng dịu dàng.
 
Trình Nặc cảm giác một luồng khí mát lạnh, tựa hồ rất tốt nhưng người đàn ông vẫn chưa biết, anh ta chỉ đến gần để giúp cô giải quyết. Dưới ánh trăng, nét mặt của người đàn ông rất đẹp. Nói thật tình huống này, chỉ sợ nói anh là tiểu thịt tươi hay nam thần cũng có người tin tưởng.

Nhưng đó là một khuôn mặt xinh đẹp như vậy …… nhưng lại bị chôn vùi trong núi rừng sâu thẳm không ai đoái hoài đến.

Thấy vẻ mặt cô dịu đi, Hứa Tông Châu biết cô không sao, nhưng bàn tay ôm má cô lại miễn cưỡng buông ra, lúc gần gũi như thế này, không biết sau này có cơ hội không, anh lại giả vờ thổi nhẹ mỗi lúc một hơi thở càng dồn dập.

Cô môi khẽ nhếch, không cần nếm cũng có thể đoán được mùi vị ngọt ngào, cái mũi nhỏ nhắn của cô ở gần anh, dường như nếu tiến lại gần, đầu ngón tay của hai người có thể chạm vào nhau.
 
Hắn muốn cô…… mọi lúc.
 
“Hứa Tông Châu…” Trình Nặc dường như nhận thức được sự mơ hồ ái muội lúc này, nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông.

“Chị Trình…” Người đàn ông đáp lại cô bằng một giọng trầm thấp.
 
“Ta… Có thể hôn chị không?”
 
Cổ họng của anh cuộn lên xuống, lông mi dài mảnh mai tạo thành bóng mờ tự nhiên dưới ánh trăng, trên mi mắt dưới hiện lên một bóng đen bí ẩn, hấp dẫn phụ nữ trầm luân trong đó.
 
Cô có chút xúc động, nhưng lý trí phản ứng lại, "Không..."

Cô chưa kịp dứt lời thì đã bị Hứa Tông Châu che mất rồi, khuôn mặt của cô đã bị anh nắm trong bàn tay, gần như vậy trong tay, anh làm sao có thể không đùa vui, anh muốn hôn cô!

Môi hơi hé mở muốn nói lời cự tuyệt, Hứa Tông Châu đã ngậm lấy cắn một cái, mạnh mẽ xông vào miệng, có chút vị chua… vừa rồi là vị me.
 
Anh ngậm nước trái cây trong miệng người phụ nữ, bàn tay to ôm má cô vươn lên cổ cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Chị Trình, chị thơm quá…” Hơn nửa ngày mới buông môi cô ra, lấy chóp mũi chống lên gương mặt cô.

Trình Nặc hơi sững sờ trước anh, và môi cô đỏ lên vì anh ta mút quá mạnh, “Đừng như vậy… Không thể…”

Cô có chút rất nhỏ cự tuyệt, nhưng thân thể sớm đã xụi lơ ở bên cạnh người đàn ông này rồi.

“Có thể.” Hứa Tông Châu chính là muốn làm ngược lại đều cô nói, lại một lần nữa ôm hôn cô, ngón tay mảnh mai trượt xuống má vào chân tóc cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

“ưhm…” Trình Nặc bị ngăn chặn miệng, nhẹ nhàng kêu, nhưng hai tay lại nắm chặt quần áo của người đàn ông bởi vì cô không thể nào đứng vững.

Hứa Tông Châu bị động tác cô kích thích, liền ôm cô vào lòng, đầu lưỡi quấn quít, thậm chí anh còn cẩn thận liếm từng chiếc răng nhỏ của cô.
 
Anh hôn thật sâu, Trình Nặc có chút lâng lâng, một tay vòng qua eo thon thả của người phụ nữ, tay còn lại đặt vào sau đầu cô, ngăn cản cô không còn đường lui.
 
Trình Nặc nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông, uốn cong người, dưới ánh trăng ôm hôn làm cô có chút bị trầm mê, nhưng trong đầu lý trí lại gõ chuông cảnh báo, cô không nghĩ trầm luân, cũng không nghĩ người nam nhân này tiếp tục sai lầm, với người với mình đều là sai lầm……

“Hứa Tông Châu… Em nghe ta… Nghe ta nói…” Cô có chút đứt quãng nức nở, ý đồ gọi về lý trí còn sót lại của người đàn ông này.

Nhưng Hứa Tông Châu làm sao có thể cho cô một cơ hội, để cho môi cô né tránh, anh cũng có thể tìm ra phương hướng chính xác, hôn phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, lại muốn thâm nhập vào trong đó.

Miệng khóa chặt môi người phụ nữ, tay bắt đầu không thành thật, bàn tay ôm eo bắt đầu trượt lên trượt xuống, cố gắng hướng vào trong quần áo cô, ngón tay vết chai mỏng cọ cô ngứa, vặn vẹo eo không muốn phối hợp.

“Chị Trình……” Hứa Tông Châu hơi thở hổn hển gọi cô.

“Đêm nay, có thể chứ?”

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ