Lý Huyên là người phụ nữ thông minh, mặc dù gặp bế tắc một thời gian sau khi gặp Trình Nặc, nhưng cũng mau chóng nghĩ thông suốt những gì Trình Nặc nói, không hề thể hiện là chính mình muốn chạy trốn nữa, dùng hết khả năng ngụy trang, cứ dày vò như vậy qua hơn nửa tháng, Hứa gia từ từ cho rằng cô ấy bị đánh lần đó đã ngoan ngoãn, tuy rằng vẫn là luôn đề phòng, nhưng đôi khi cũng cho cô ấy ra ngoài sân hít thở thông khí.
Mười ngày này cũng không dễ dàng với Trình Nặc, kỳ nghỉ tới gần, cô ấy cần chú ý đến việc học tập của học sinh, và cô ấy phải về làng báo cáo cho chuyến đi về của mình.
Nếu nói, lúc trước trải qua chuyện Trương lưng còng, chỉ là để cho cô biết người ở vùng núi hẻo lánh không đơn giản như trong tưởng tượng, chuyện Lý Huyên con dâu của dì Lan, cô hoàn toàn thất vọng về nông thôn và đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cán bộ thôn cô cũng có chút thờ ơ.
Chỉ có điều ở trước mặt Tông Châu, cô không thể cứng rắn, thực ra trong lòng con người cũng có một mặt tối, nhưng cô không thể quơ đũa cả nắm.
Nhưng cô luôn không thể bình thản xem như không có việc gì mà đối mặt với anh nông dân này.
Hứa Tông Châu cũng hiểu chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian này tâm trạng vô cùng chán nản, không còn giống như trước nữa, dù có chuyện gì xảy ra, dù tốt hay xấu, sẽ như một con chó lớn hoạt bát, chạy trước đến bên người trình nặc cho cô giải sầu.
Hiện giờ, ánh mắt anh chỉ còn vẻ ảm đạm, như sẵn sàng chờ đợi sự sai khiến của Trình Nặc, có mấy lần cô đều cảm giác Tông Châu có chuyện muốn nói, đến cuối cùng lại thôi.
Trong lòng cô biết, nếu Tông Châu không muốn, Lý Huyên kia không thể cứu đi, hơn nữa anh ta cũng không thể vắng mặt ......
"Thành tích của Đồng Nhạc gần đây ngày càng cao, học kỳ sau ta sẽ lén bổ túc cho cô bé thêm một ít tiếng Anh, em cảm thấy thế nào?" Trình Nặc ngồi ở trên đùi Tông Châu, nhỏ giọng cùng anh nói chuyện phiếm.
"Ân, nghe chị, ta không có ý kiến." ánh mắt Hứa Tông Châu nhàn nhạt nhìn cô, tùy ý đễ cô đùa bỡn lỗ tai mình. Trước đây anh chưa đọc nhiều sách, vậy làm sao anh ấy có thể thảo luận điều này với Trình Nặc.
Trình Nặc biết tâm trạng anh cũng không tốt, thật ra anh cũng không có nhiều suy nghĩ để an ủi anh, nhưng lại vì cứu Lý Huyên mà sốt ruột, không thể không theo bản năng "lấy lòng" Hứa Tông Châu.
"Con dâu của dì Lan, đã ở đây mấy năm rồi?" Cô thản nhiên hỏi, nhưng Hứa Tông Châu nghe xong lời này lại nổi lên phản ứng, anh không nghĩ sẽ trả lời vấn đề như vậy, huống chi Trình Nặc hỏi, anh càng không chắc trong lòng cô suy nghĩ cái gì.
"Chị... cô ấy đã sinh hai đứa nhỏ, với dì Lan cũng rất hòa thuận, chị đừng hỏi nữa." Anh thật sự không muốn nhắc đến những chuyện này.
Trình Nặc nhìn chằm chằm anh hơn nửa ngày, "Ta biết, ta chỉ mang một người đi......"
Cô cho hắn bảo đảm, không nghĩ anh đối với mình nổi lên tâm tư phản nghịch, đến lúc đó ai cũng mang không đi được.
"Ngày mai em lại đi cùng ta đến nhà Hứa Quý Quân được không? Ta muốn gặp lại cô ấy" Cô dỗ dành Tông Châu, trực tiếp đặt cằm lên vai anh, nhàn nhạt nói bên tai anh.
Tay Tông Châu nhẹ nhàng lên eo cô, nhưng không có động tĩnh gì thêm.
"Chị đã lên kế hoạch như thế nào? Chị có thể cho ta biết được không?" Có ngày trở lại trong kế hoạch của chị không?
Trình Nặc nhìn anh, nheo mắt lại, "Ta muốn đưa cô ấy đi khi tôi về nhà nghỉ đông ..."
Cô ấy cần phải đi trước và đi đến một thị trấn xa hơn, sau đó Từ Thông Châu sẽ đưa người ra ngoài, cô ấy sẽ được đón trong thị trấn, cho dù có người bị phát hiện chạy trốn cũng không ai biết rằng Lý Huyên là đi theo cô đi, , nhưng cô là người bên ngoài, Hứa Quý Quân đề phòng cô, không cho cô tiếp xúc nhiều cùng Lý Huyên, đừng nói đến có cơ hội mang cô ra cửa......
Cho nên trong toàn bộ công đoạn, Tông Châu trở thành mắc xích quan trọng, anh là người địa phương, cùng hứa quý quân lại có quan hệ thân thích, mấu chốt nhất chính là...... Anh là đứa trẻ trong núi lớn lên, chỉ có anh mang theo Lý Huyên, mới sẽ không bị lạc ở trong núi sâu.
Hứa Tông Châu vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt trước sau bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc, nhưng Trình Nặc không thích cái cảm giác này, quá mức quỷ quyệt, làm cô cảm thấy không nắm bắt được Hứa Tông Châu.
"Có thể chứ? Em sẽ giúp ta sao?" cô ghé vào người anh hỏi, ngực liền gắt gao dán ngực anh, cô nhất định muốn anh trả lời dứt khoát.
"Nhưng kế hoạch này...... Không có chừng nào thì chị trở về, chị không có nghĩ tới, nếu Hứa Quý Quân biết chân tướng, chị sẽ còn trở về như thế nào." Chị cũng không có nghĩ tới ta, nếu người cùng thôn biết là ta thả vợ nhà người khác mua, ta sắp sửa gánh vác hậu quả gì.
Trình Nặc nhíu mày nhìn anh, có chút nghẹn lời, "Sẽ không có người phát hiện, đường núi em lại quen thuộc đúng không, em mang theo cô ta đi suốt đêm, ta ở trong trấn chờ các người, cô ấy ra tới chúng ta lập tức đi, chỉ cần emkhông nói, không ai sẽ biết, ta qua kỳ nghỉ đông liền trở về, về sau còn mang em đi Hàng Châu...... Được không, được không?"
Cô nói cực nhanh, coi như mọi chuyện đã xong xuôi, nhưng Từ Tông Châu lại ngơ ngác nhìn cô ấy, một lúc lâu sau mới nói: "Chị ơi, chị chưa từng nghĩ đến ta sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》
Teen FictionTên tiếng Trung: 靠近你占有你(姐弟 年下 H) Link gốc: https:// xyushu5 /read/41796/ Tác giả: Mặc Vi Đạm Ngươi không đề cập đến một từ thích ta, ta lại mọi câu hỏi đều đáp "Ta nguyện ý". Ngay cả ông trời cũng không thoát khỏi tình yêu mãnh liệt đó, làm người ph...