Chương 13: Phó thiếu hôm nay không làm?

8.8K 792 21
                                    

Edit: Đậu

Beta: Mẫn


Chín giờ sáng.

Rốt cuộc Phó Thâm cũng từ từ tỉnh dậy, khoảng thời gian trước công việc của hắn bận rộn, đã lâu lắm rồi không ngủ thoải mái như vậy.

Tư thế nằm của Lộ Tinh vẫn như cũ, rụt vào trong lòng ngực Phó Thâm, đang sờ sờ yết hầu của anh, chỗ đó cứng cứng còn hơi chuyển động, cảm giác rất là thần kỳ.

Lộ Tinh nhẹ nhàng nhéo vài cái ở trên đó, giống như cảm thấy còn chưa đã, cuối cùng thân thể đơn giản nằm sấp trên người anh, ánh mắt nhìn chằm chằm yết hầu, giống như đang đánh giá bảo vật hiếm có nào đó.

" Tinh Tinh? " Từ sáng sớm Phó Thâm đã bị Lộ Tinh đùa giỡn trong lòng làm cho tim anh nở hoa mất thôi. Tiện thể nâng lên khuôn mặt trắng nõn của Lộ Tinh vuốt ve vài cái, cảm giác yêu thích không buông tay được.

"Ưm~" Lộ Tinh bĩu môi, kêu lên một tiếng rất nhỏ, cuối cùng thân thể vùi vào cổ cắn cắn cái yết hầu cứng rắn của anh.

Phó thiếu ngây người, cảm giác đau đớn dưới cổ khiến khuôn mặt anh hơi vặn vẹo.

Trong phòng ăn, Nghiêm Đào với Tần Húc chân trước chân sau bước vào, hai người vừa ngồi xuống thì thấy Phó Thâm ôm một người đến.

Nhân viên phục vụ thuần thục kéo ghế ngồi cho anh, còn dựa theo yêu cầu của Phó Thâm lấy thêm một cái ghế đặt ở vị trí bên cạnh anh. Phó Thân sắp xếp cho thiếu niên trong ngực xong, thì chính mình mới ngồi xuống sát bên cậu.

Nghiêm Đào và Tần Húc sững sờ nhìn nhau choáng váng, đường đường là Phó thiếu cư nhiên bây giờ phải đi hầu hạ người khác.

Nghiêm Đào vừa mới uống miếng nước thì bị sặc, nếu không phải Tần Húc phản ứng nhanh, thì xác định kiểu gì cũng bị anh ta phun vào mặt.

" Này lão bị sao thế! " Vẻ mặt Tần Húc tràn đầy ghét bỏ, cầm lấy khăn ăn lau vệt nước dính trên quần áo mình.

Nghiêm Đào cũng ý thức được hành động thất thố của mình, có chút xấu hổ, tuy nhiên ý chính vẫn là chửi Phó Thâm.

" Phó Thâm cậu có còn là con người hay không hả!? Người ta vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy!!!! "

Lần thứ hai Phó Thâm ngây người.

Tần Húc nhìn theo hướng ngón tay của Nghiêm Đào, lập tức nhíu mày, ánh mắt của anh cũng trở nên khác biệt. :)))

Đột nhiên Phó Thâm mới phản ứng được suy nghĩ của bọn họ.

" Tôi đệt, cho rằng ai cũng giống mấy anh chắc!." Giọng nói Phó Thâm đầy khinh bỉ

" Sáng nay bị Tinh Tinh cắn, một cái dấu răng thôi mà sao các anh có thể bổ não ra một bộ phim s.e.x trên giường"

"À.. Mấy người đúng là có thể."

Hai tay Lộ Tinh cầm một cái bánh bao thịt bò cắn được một nửa, nghe Phó Thâm nhắc đến tên cậu, bèn vô tội nhìn anh, lại nhìn hai người đối diện đang nhìn cậu một cách kỳ quái, sau đó lại tiếp tục cắn bánh bao.

Nghiêm Đào với Tần Húc không biết vì sao cùng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Phó Thâm thật sự có đam mê khác thường nữa.

" Lại nói một chút, bác sĩ đã kiểm tra cho em ấy, Lộ Tinh trưởng thành rồi! Mặc dù đó chỉ là chuyện cách đây không lâu." Anh vừa nói vừa tiện tay lau miệng cho cậu.

Lộ Tinh ngượng ngùng cười, giống như một đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp trung học.

Ánh mắt nhìn Lộ Tinh của Nghiêm Đào với Tần Húc tự nhiên cũng trở nên khang khác.

" Rút lại tâm tư không đứng đắn của mấy người đi." Phó thiếu nhướng mày nhìn về phía hai người kia.

" Bao che cho con..." Nghiêm Đào rất thuận miệng trả lời, ngay sau đó nhận được cái liếc lạnh lùng của Phó Thâm.

" Hề hề, tôi đùa thôi, đùa thôi." Bây giờ Nghiêm Đào thật sự biết rồi.

" Đúng rồi lão Tần, tình nhân mới của lão đâu rồi sao không thấy đâu thế?" Nghiêm Đào cố gắng chuyển đề tài. Tần Húc sao còn không rõ.

" Đêm qua chơi quá chớn." Khóe miệng Tần Húc nhếch lên vài phần cười tà.

" Ông đúng là không biết thương hương tiếc ngọc." Nghiêm Đào trêu chọc " Nhìn tuổi cậu nhóc đó chắc cũng không lớn "

Tần Húc ăn một ngụm cháo thịt nạc, suy nghĩ một chút rồi đáp: " Ừm, đang còn là sinh viên đại học. Biết chơi lắm, hừ..."

Trong bữa ăn mấy người lại nói chuyện nhiều thêm một chút, một lúc sau thì bữa sáng cuối cùng cũng ăn xong.

Lộ Tinh ăn đến cái bụng no căng, nhịn không được lấy tay sờ, Phó Thâm thì luôn đút cho cậu ăn.

******

Đằng sau Đế Cẩm chính là trường đua ngựa, Phó Thâm chọn một con dịu ngoan nhất để anh với Lộ Tinh ngồi.

Lúc đầu Lộ Tinh rất sợ cái con chỉ cao đến đùi trước mắt này, trốn trong góc trường đua ngựa không chịu ra, cuối cùng kết quả là không chịu được mỹ nam kế của Phó Thâm mà đồng ý.

Phó Thâm mặc quần bò cho cậu, bộ trang phục hơi bó sát làm nổi bật đường cong và dáng người ngây ngô trẻ con của Lộ Tinh, giống như là một tiểu hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Tim Phó Thâm ngứa ngáy, tay nắm dây cương không ngừng siết chặt.

Lộ Tinh ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông anh tuấn trên lưng ngựa, hai tay mở rộng ra. Phó Thâm cúi xuống, trực tiếp ôm người vào trong lòng mình, hai tay khóa cậu ở giữa. Lộ Tinh nhất thời luống cuống tay chân, muốn ôm lại anh nhưng không biết phải làm thế nào.

" Đừng sợ." Phó Thâm dán vào bên tai cậu nhẹ giọng an ủi, đưa dây cương vào trong lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu, khiến cậu nắm chặt.

Xác nhận Lộ Tinh đã thích ứng được, lúc này anh mới khống chế ngựa chậm rãi đi loanh quanh trong sân trường đua. Phó Thâm áp sát sau lưng Lộ Tinh, hai tay cầm dây cương của cậu cơ hồ muốn ghì chặt đến nỗi chảy máu.

Nhưng khi đi vòng quanh sân trường đua được mấy vòng, phát hiện con này cũng không dọa người lắm, Lộ Tinh liền cảm thấy thích thú, khóe miệng vốn cứng ngắc dần dần có độ cong.

" Thích không?" Khi Phó Thâm nói chuyện, lồng ngực hơi chấn động từ trong người Lộ Tinh phát ra.

Lộ Tinh có chút thẹn thùng gật đầu, cậu và phó thâm rất gần, nhiệt độ cơ thể của con người so với người cá cao hơn, cậu chỉ cảm thấy trên người Phó Thâm thật ấm áp, cậu rất thích như vậy, vì thế lúc nào cũng muốn dính lên người anh.

----------------------

Lời edit: Vì lần đầu edit nên vẫn còn lủng củng lắm 😢 cảm giác câu chữ nó không được thuần Việt. Cần phải học hỏi thêm 💪💪💪

[ ĐM/ Hoàn ] Người cá nhỏ câm của Phó thiếu lại làm nũng rồi!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ