chap 46

574 60 4
                                    


Sau ngày hôm đó Takemichi ngày nào cũng đến bệnh viện lúc rãnh , có khi ở đến tối mới về có hôm ở luôn thâu đêm , nhìn dáng vẻ bất tỉnh của anh trên giường bệnh cậu vẫn không sao quên được hình ảnh anh sắp cận kề cái chết , lúc bị đâm lẫn kiếp trước ở công viên , nỗi sợ mất anh lớn đến nỗi chỉ cần cậu rời mắt thì y như rằng trong đầu lại dằn vặt bảo cậu rằng sẽ có ai đó đến giết anh thêm lần nữa , nhìn Takemichi như vậy Shinichiro trong lòng rất xót xa , bóng dáng cậu cứ đi đi về về bệnh viện , mới là ngày thứ 4 thế mà sắc mặt của cậu đã nhợt nhạt hẳn 

" em nên nghỉ ngơi một ngày đi , kể từ hôm đó đến nay anh thấy em rất mệt mỏi "

cậu miễn cưỡng lắc đầu cười gượng vòng tay ôm anh một cái , sự ấm áp và mùi hương dễ chịu này làm đầu óc cậu được yên ả , Takemichi cứ như vậy thả lõng đánh một giấc bình yên dưới tiếc trời trong xanh của mùa thu bên khung của sổ trong phòng cậu , những cái nắng dịu nhẹ len lõi sau cùng làn gió man mát kéo theo là mùi lá vàng giữa thu , Shinichiro cuối người hôn nhẹ lên trán cậu hơi thở cậu đều đều làm anh cũng nhẹ lòng đi , mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ , có lẻ buổi chiều nay Takemichi không cần đến trường đâu nhỉ . 

..........................................


đến chiều cậu lại đến bệnh viện trong sự nuối tiếc của Shinichiro nhưng cũng không còn cách nào khác cũng không muốn miễn cưỡng cậu chỉ lặng nhìn bóng dáng cậu bước vào trong bệnh viện thăm Draken chính mình lẵng lặng đi về . 

vẫn như mọi hôm , cậu lại ngồi đấy bên cạnh anh mắt nhìn bầu trời , dù là trong veo không gợn mây hay là âm u ảm đạm thì cũng là bầu trời trên đầu chúng ta không thể thay đổi được , những con gió hôm nay làm lòng cậu thanh thản có lẻ do giấc ngủ vừa rồi mà tinh thần cậu ổn hơn nhiều với những ngày trước , cậu lại vu vơ nói chuyện dù rằng anh vẫn im liềm và không trả lời 

" hôm nay trời đẹp thật , trời chiều khá dễ chịu nhỉ Draken , một chút nữa là có thể ngắm hoàng hôn rồi "

một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu , cậu khẻ giật mình cứng đơ người sau đó là giọng nói thều thào nhưng âm áp 

" Takemichi "

cậu quay người , đôi mắt anh nhìn cậu ôn nhu dịu dàng nhưng lại chứ đầy những cảm xúc khó tả , nước mắt cậu lả chả chậm rãi rơi xuống từng giọt như muốn vở òa 

" Draken , mày tỉnh rồi "

sau khi được bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng xác nhận rằng vết thương đã ổn và đang bình phục Takemichi thở phào , đưa đến cho anh bát cháo nóng mà mình mới vừa đi mua ban nãy Takemichi xúc một muỗng thổi phù phù 

" làm gì vậy "

" đút mày chứ gì , bác sĩ nói mày ngủ mấy ngày nay cần phải nạp năng lượng ngay "

Draken miễn cưỡng ùm một muỗng , cứ như vậy đến hết bát Takemichi hài lòng lau miệng giúp anh không gian có chút khác lạ tim Draken thoáng đập nhanh đến dồn dập khi mà trong căn phòng này chỉ còn có hai người cậu và anh , hoàng hôn dần buôn xuống , cái ánh cam đào rực rỡ đó chíu rọi vào phòng làm nó từ ảm đậm trở nên bừng sinh khí và ấm áp , mặt trời dần dần dần lặng sau những tòa nhà chỉ còn le lói ánh đỏ mãnh liệt vẫn cháy mãi nơi tận cùng kia , cháy đến khi vụt tắt và nhường bước cho màng đêm 

( Allxtake )Con rể nhà Hanagaki không chỉ có mộtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ