Chương 25: Thuốc có vấn đề!

115 4 0
                                    

Tuy nói tắm nước nóng xong thì uống thuốc, thế nhưng thân thể Thẩm Thiên Lăng quá yếu, vất vả lắm mới hạ sốt, còn dẫn dắt Hàn độc trong cơ thể phát ra, đau đến mức cả người cuộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ngón tay nắm chặt chăn, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

"Có cách trị hay không?". Tần Thiếu Vũ quay đầu hỏi Hoa Đường.

Hoa Đường thận trọng nói. "Cung chủ nội lực chí dương, nếu có thể... giao hoan với cung chủ, hắn sẽ dễ chịu hơn nhiều"

Tần Thiếu Vũ cau mày. "Trừ cách đó ra?"

"Không có cách nào khác, chỉ có thể chậm rãi uống thuốc". Hoa Đường nói. "Chịu đựng thêm mấy canh giờ, Hàn độc sẽ từ từ ẩn xuống"

"Lui ra đi". Tần Thiếu Vũ trong lòng thở dài.

Hoa Đường nhận lệnh rời đi, thuận tay đóng cửa phòng dùm hai người.

Tần Thiếu Vũ vắt khăn, chậm rãi thay Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi trên trán.

"Lạnh". Giọng Thẩm Thiên Lăng như con mèo con.

"Lập tức sẽ không lạnh". Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn, chậm rãi truyền nội lực qua, muốn hoá giải một chút đau đớn cho hắn.

Một dòng nước ấm theo lòng bàn tay truyền tới toàn thân, Thẩm Thiên Lăng thoải mái hơn nhiều, vì vậy cảm kích cười cười với Tần Thiếu Vũ.

Tiểu mỹ nhân ốm yếu xanh xao cười lên là quyến rũ nhất biết không!

Vì vậy Tần Thiếu Vũ ôm hắn, kéo áo hắn ra.

FUCK! Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn mắt.

Đừng đục nước béo cò, đồ chết tiệt!

Lão tử mới vừa thay đổi cách nhìn về ngươi!

Sờ nữa thì tuyệt giao!

"Nghĩ vớ vẩn gì thế". Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ banh mặt hắn. "Cho ngươi thêm một ít nội lực nữa, sẽ dễ chịu hơn.

Thẩm Thiên Lăng: ...

Được rồi, Thiếu hiệp ngươi cao quý chính trực, là ta suy nghĩ bậy bạ không thuần khiết!

Tần Thiếu Vũ cởi phân nửa áo Thẩm Thiên Lăng ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực gầy yếu.

Thẩm Thiên Lăng tựa vào lòng hắn, lông mi rũ xuống, thỉnh thoảng cau mày một cái.

"Đau sao?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ừ". Lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng có chút mồ hôi lạnh.

"Đừng sợ, cố gắng thả lỏng một chút là được rồi". Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. "Thân thể ngươi yếu đuối, ta biết chừng mực"

Loại đối thoại này rất dễ khiến người ta hiểu lầm biết không!

Tiểu nhị mang nước nóng tới cửa nước mắt lưng tròng.

Quả nhiên y như lời đồn.

Cực kì ân ái.

Thật khiến người ta chịu không nổi!

Vì vậy sau nửa canh giờ, tình tiết mới đã được oanh liệt truyền bá khắp thành. Chuyện tình trên giường bệnh quả thật không thể hấp dẫn hơn được nữa, thậm chí còn xuất hiện phiên bản "Thẩm công tử hấp hối, Tần cung chủ mắt đẫm lệ, dùng thân thể giúp hắn ngày ngày đêm đêm giải độc", cực kì điên cuồng!

Cho nên mới nói sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân quả thật hù chết người.

Mà trong quán trọ, Thẩm Thiên Lăng rõ ràng không biết gì, mỗi lần Hàn độc phát tác là đau thấu xương, mặc dù có Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh nhưng cũng chịu khổ không ít. Cho tới khi mặt trời lặn, trăng mọc lên, độc tính mới rốt cuộc ổn định lại. Một thân áo lót đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt so với giấy còn trắng hơn.

Thuộc hạ mang tới nước tắm có tẩm dược liệu mang tính nhiệt, Tần Thiếu Vũ giúp hắn cởi áo, nhẹ nhàng ôm lấy hắn đặt vào trong nước.

Thẩm Thiên Lăng đã hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới chuyện "bị thê thảm nhìn từ a - z". Thực tế hắn đã đau đến mức phát ngốc, chỉ biết ngây người ngồi trong thùng tắm, ánh mắt cũng hoang mang.

"Đau đến choáng rồi hả?". Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn.

"Ừ". Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, cực kì rã rời mà lẩm bẩm.

"Lần sau không thể để cảm lạnh nữa". Tần Thiếu Vũ giúp hắn xối nước ấm từ trên vai xuống. "Hàn độc phát tác sẽ ngày càng nghiêm trọng, đau nữa thì ngươi chịu không nổi"

Lại còn ngày càng nghiêm trọng nữa cơ đấy...

Thẩm tiểu thụ khóc không ra nước mắt, hận không thể úp đầu xuống nước.

Hình thức xuyên qua này không khoa học!

"Có điều cẩn thận một chút sẽ không sao, đừng quá lo". Tần Thiếu Vũ nắn bờ vai cứng ngắc của hắn. "Hoa Đường sẽ phối cho ngươi một ít dược liệu có tính nhiệt, khi nấu canh thì thêm vào, thân thể sẽ ấm một chút"

"Mẫu thân cũng phối thuốc cho ta". Thẩm Thiên Lăng tựa vào thành thùng. "Tuy không thể giải Hàn độc, nhưng cậu nói có thể xua đi hàn khí". Mặc dù mẫu thân nói phải giữ bí mật, nhưng thuốc cũng không nên uống bậy, lỡ hai thứ khắc nhau thì thua thiệt vẫn là mình! Nỗi khổ của một cái ấm sắc thuốc (ý nói người phải uống thuốc triền miên ~) có ai hiểu thấu!

"Ở đâu?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng chỉ chỉ ngăn tủ.

Tần Thiếu Vũ đứng lên, lấy trong bao quần áo ra một chiếc bình nhỏ. "Cái này sao?"

GIANG HỒ BIẾN ĐỊA THỊ KÌ BANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ