Giống như dân chúng nói, Lý phủ quả thật rất lớn, thậm chí nơi dành cho khách cũng là căn lầu ba tầng, lan can chạm trổ, cực kì nguy nga lộng lẫy!
"Hoá Lý Thiết Thủ giàu như vậy". Thẩm Thiên Lăng chạy hết một vòng trong phòng ngủ, sau đó chậc lưỡi cảm thán. "Chả trách có năng lực chuộc thân cho đầu bảng sông Tần Hoài"
"Dù nàng là ca cơ đệ nhất sông Tần Hoài, nhưng cũng chỉ là một nữ tử lưu lạc mà thôi, nếu nói về tiền tài, đa số môn phái trên giang hồ đều có thể chuộc nàng ra". Tần Thiếu Vũ nói. "Không liên quan đến tiền bạc"
"Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chuộc sao?". Thẩm tiểu thụ híp mắt lại.
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. "Trong nhà có một bình dấm chua, sao ta dám"
Vậy mới được! Thẩm Thiên Lăng tự rót trà cho mình. "Nếu vậy chẳng phải năm ấy có rất nhiều người muốn chuộc nàng ư?"
"Không có". Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
"Vì sao?". Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu. Lẽ ra phải có nhiều người xếp hàng giành mỹ nhân chứ!
"Đã là ca cơ đệ nhất, dân chúng bình thường đương nhiên không có cơ hội quen biết. Những người thường vây quanh nàng nếu không phải là phú hộ thì cũng là công tử nhà giàu, xa một chút không chừng còn có vương tôn quý tộc". Tần Thiếu Vũ nói. "Bình thường chỉ gặp dịp thì chơi mà tìm vui thôi, nếu thật sự chuộc nàng ra, tất nhiên sẽ khiến những người còn lại không vui. Vì một ca cơ mà đắc tội nhiều người chức lớn, loại chuyện lỗ vốn này không mấy ai muốn làm"
Thẩm Thiên Lăng thở dài, tình người lúc nóng lúc lạnh, cô nương kia cũng thật đáng thương.
"Năm ấy nghe nói Lý Thiết Thủ chịu chuộc nàng về nhà, ta còn tưởng xuất phát từ chân tình". Tần Thiếu Vũ nói. "Có điều nhìn lại thì tám chín phần là có dự định từ sớm"
"Chúng ta có thể nhìn thấy nàng không?". Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên.
"Đương nhiên". Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. "Dù bình thường không thể thấy, luận võ chọn rể cũng sẽ thấy"
"Tiểu Ngũ thì sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi. "Định tra thế nào?"
"Từ chỗ Đoạn Bạch Nguyệt". Tần Thiếu Vũ nói. "Nếu hắn bắt tiểu Ngũ thật thì ta cũng không lo lắng"
"Nhưng ngươi đã nói huynh đệ bọn họ xích mích với nhau". Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Dù sao cũng là máu mủ tình thâm". Tần Thiếu Vũ nói. "Năm đó tiểu Ngũ không ủng hộ cách làm việc của Đoạn Bạch Nguyệt nên mới tức giận bỏ nhà đi. Những năm gần đây Miêu Cương vương phái không ít người đến tìm tiểu Ngũ, có điều bị hắn cự tuyệt mà thôi"
"Cho nên lỡ ngày nào đó tiểu Ngũ bị thuyết phục thì hắn sẽ trở lại Miêu Cương ư?". Thẩm Thiên Lăng cau mày.
"Sao thế, không nỡ ư?". Tần Thiếu Vũ xoa xoa mi tâm cho Thẩm Thiên Lăng.
"Không nỡ là một chuyện, nhưng ta lo lắng chuyện khác biết không! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn nam nhân của hắn. "Nếu tiểu Ngũ đi thì Tả hộ pháp cũng đi theo!"
"Đương nhiên". Tần Thiếu Vũ gật đầu. "Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng thành thân"
"Cho nên Truy Ảnh cung sẽ không có người!". Đây mới là trọng điểm biết không. Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ cực kì nghiêm túc!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
"Cười cái rắm!". Thẩm Thiên Lăng giận. "Có gì đáng cười đâu!". Rõ ràng là vấn đề thực tế, vả lại rất nghiêm trọng!
"Phu nhân thật tính toán sâu xa". Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng hôn một cái. "Thay ta lo xa như vậy"
Thẩm Thiên Lăng: ...Thật ra cũng không lo xa lắm!
Nếu chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, Tả hộ pháp và tiểu Ngũ nhất định sẽ phát hiện chân tình trong lúc hoạn nạn, không chừng sẽ thành thân ngay lập tức. Nếu lúc đó Đoạn Bạch Nguyệt ở bên cạnh khóc ròng, vô cùng đau khổ, phu thê bọn họ rất có thể sẽ cùng nhau quay về Miêu Cương biết không! Diêu Khiêm đã không thể quay lại, Phạm Nghiêm nhất thời chắc cũng không, nếu Tả hộ pháp và tiểu Ngũ cũng đi thì Truy Ảnh cung sẽ không còn ai cả!
Vấn đề này quả thật không thể nghiêm trọng hơn được nữa!
"Ngươi xem". Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn phân tích hậu quả. "Tất cả mọi người đi rồi, ngươi sẽ biến thành Tư lệnh cô đơn!" (Quang Can Tư Lệnh - Guang gan si ling - Nghĩa đen: vị tướng không có binh lính, thuộc hạ. Nghĩa bóng: cô đơn một mình, không có bất kỳ người nào giúp đỡ ~)
"Thì sao?". Tần Thiếu Vũ tuy không hiểu "tư lệnh" có nghĩa là gì, nhưng miễn cưỡng hiểu được chữ "cô đơn".
"Cho nên ngươi phải một mình làm tất cả mọi thứ!". Thẩm Thiên Lăng dùng hai tay lắc lắc vai hắn. "Từ chuyện lớn như nghị quyết trên giang hồ, đến chuyện nhỏ như mua một cây chổi ở Truy Ảnh cung, ngươi cũng phải tự quyết định"
"Ừ". Tần Thiếu Vũ gật đầu.
"Cuộc đời sẽ mất đi rất nhiều thú vui". Thẩm Thiên Lăng hơi buồn bã.
"Sợ sau này ta sẽ không có nhiều thời gian bên ngươi ư?". Tần Thiếu Vũ đối mặt với Thẩm Thiên Lăng.
"Thiếu hiệp ngươi nghĩ nhiều rồi". Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. "Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi quá mệt, ta phải chăm sóc cho ngươi thôi"
"Có thể mỗi ngày nằm trên giường cho Lăng nhi chăm sóc, xem như là một việc may mắn". Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng.
Ngươi còn biết đến thứ gì khác không! Thẩm tiểu thụ thầm giận dữ, sau đó hết sức vô tình nói. "Đừng nói nhảm, nếu ngươi bị bệnh, ta sẽ gói ghém tiền bạc về Nhật Nguyệt sơn trang". Còn nhớ đến việc gói ghém tiền bạc, rất xứng đáng được khen ngợi!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, ôm Thẩm Thiên Lăng hung hăng hôn một chút.
Ô... Thẩm Thiên Lăng ôm cổ Tần Thiếu Vũ, rất phối hợp, sau khi hôn xong thì bình tĩnh lau miệng. "Chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề lúc trước". Đừng có mà lần nào cũng dùng kĩ xảo hèn hạ này đánh trống lảng, ta sẽ không nhân nhượng đâu!
"Nếu bọn họ đi, ta đương nhiên không nỡ". Tần Thiếu Vũ nói. "Nhưng không thể ép bọn họ ở lại"
BẠN ĐANG ĐỌC
GIANG HỒ BIẾN ĐỊA THỊ KÌ BA
HumorTác giả:Ngữ Tiếu Lan San Thể loại:Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại Nhân vật: Biến thái lưu manh giả danh thâm tình Cung chủ công- Tần Thiếu Vũ x Mỹ mạo ngoan hiền nhưng suy nghĩ thoát tuyến Thiếu chủ thụ-Thẩm Thiên Lăng Nguồn: http://gin2277.bl...