Trời tháng hai của Seattle chẳng có gì khác hơn ngoài những đám mây xám xịt và từng cơn gió đôi lúc cản cả bước chân của người đang muốn tiến về phía trước.
Châu Kha Vũ vẫn đang ngẩn người nhìn theo hướng Trương Gia Nguyên lao vụt đi, dù bóng áo xanh coban đã mất hút dưới con dốc từ lúc nào. Cảm giác như mấy cánh hoa lại lần nữa muốn tuôn ra, Châu Kha Vũ theo thói quen rút vội mấy tờ khăn giấy che miệng ho khan. Vệt máu đỏ thẫm thấm qua ba bốn lớp giấy trắng. Chỉ có máu, chẳng có hoa. Châu Kha Vũ cúi đầu ho thêm mấy tiếng nghe đục ngầu, chậm rãi vò khăn giấy thành một cục rồi nhét vào túi áo khoác.
Đang không biết phải bắt đầu từ đâu để tìm đến quảng trường Pioneer, Châu Kha Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường lạo xạo. Mùi gỗ tuyết tùng như đang theo gió lưu luyến vờn quanh chóp mũi của anh. Châu Kha Vũ nghe theo hướng có tiếng bánh xe mà quay đầu.
Trời tháng hai của Seattle những tưởng chỉ có một màu xám của mấy đám mây trĩu nặng đang chờ để ép mưa, nhưng Châu Kha Vũ vừa quay đầu liền thấy một vệt xanh đậm xé gió lao về phía mình. Tóc Trương Gia Nguyên theo gió tán loạn, lọt vào mắt Châu Kha Vũ lại trông giống như đang có hàng vạn tinh linh của gió nhảy múa cùng em. Châu Kha Vũ có thể nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang không vui. Những đường nét trên gương mặt em lúc này đều đã bị gió nhuốm thành lãnh đạm.
Châu Kha Vũ trộm nghĩ phải chăng Seattle cứ xám xịt mãi là vì mặt trời của anh đã bị Trương Gia Nguyên đem giấu đi mất rồi.
Anh sải từng bước dài về phía người đang đổ dốc trên chiếc scooter màu xanh lá chuối kia. Trời tháng hai của Seattle và những cơn gió chỉ chực chờ cản bước chân của người đang muốn tiến về phía trước.
Nhưng Châu Kha Vũ không quan tâm lắm. Anh chỉ cần mặt trời của anh mà thôi.
"Em cẩn thận chút."
Trương Gia Nguyên phanh xe cái két, bánh xe phía trước dừng ngay lại trước mũi giày da của người đàn ông trước mặt. Mùi gỗ tuyết tùng trên người cậu theo gió cứ thế ập vào không khí xung quanh Châu Kha Vũ. Anh có thể nghe thấy tiếng tim mình vừa đánh thịch. Rõ to.
"Sao anh lề mề thế? Rồi khi nào anh mới tới nơi?", Trương Gia Nguyên phồng má làu bàu.
Biểu cảm tức giận sinh động này... Châu Kha Vũ nhíu mày, nhưng ánh mắt lại ẩn hiện chút hân hoan khó tả.
"Anh đang tìm đường.", Châu Kha Vũ hơi bĩu môi lắc lắc điện thoại trong tay, "Với cả chân anh ngắn, không so được với scooter của em."
Trương Gia Nguyên nhướn mày đánh mắt nhìn chân người đối diện, rồi nhếch mép trả lời:
"Cuối con dốc có mấy chiếc scooter điện cho thuê. Hơi xa tí thôi nhưng không lằng nhằng gì đâu, có app trên điện thoại quét mã là dùng được ngay."
"Ừ."
"Cũng không định nói cho anh biết, nhưng sợ anh lề mề làm nhỡ thời gian ngắn ngủi quý báu của tôi."
Châu Kha Vũ lại lần nữa không tìm thấy nét thản nhiên dưng dửng trên gương mặt Trương Gia Nguyên. Anh cười nhẹ rồi gật đầu đồng ý.
YOU ARE READING
[Nguyên Châu Luật] Chuyện nước lọc và trái tim có bão
Fanfiction[Cuộc trò chuyện với Simsimi] "Simi đoán xem mình đang nghĩ gì?" "Cậu nhớ anh kia hả?" "Ừ mình nhớ ảnh." "Anh ấy chắc cũng nhớ cậu lắm!" "Anh ấy á. Không đâu."
![[Nguyên Châu Luật] Chuyện nước lọc và trái tim có bão](https://img.wattpad.com/cover/273149012-64-k356743.jpg)