Chờ thang máy đi lên từng tầng mà Vương Khả lo lắng tới run chân, cửa thang máy vừa hé ra anh đã nghiêng người vọt ra ngoài. Chạy một mạch đến trước cửa phòng thì vừa lúc nhìn thấy Mạnh Phàm sắc mặt bất thiện ra mở cửa.
"Mạnh tiên sinh em —— "
"Cậu làm cái gì thế hả?!"
Mạnh Phàm quát mắng làm Vương Khả tái cả mặt.
Cậu trai ngồi cạnh Mạnh Phàm ban nãy đứng sau lưng hắn có vẻ hơi sợ hãi rụt rè, ánh mắt lấp loé.
"Xin lỗi ngài, lúc nãy em gọi đến có nghe nói..."
"Nghe ai nói?" Mạnh Phàm mặt mày giận dữ, vẻ mặt khó coi vô cùng, "Cậu nói cho rõ xem cậu nghe ai nói hả?!"
"Xin lỗi, Mạnh tổng." Vương Khả trực tiếp khom lưng xin lỗi.
Vương Khả thật sự nghĩ rằng Mạnh Phàm sẽ ngủ với cậu trai trẻ kia, không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, anh vốn muốn biện giải mấy câu nhưng lại sợ hắn nổi nóng hơn nữa, chỉ đành cúi người xin lỗi trước rồi tính sau.
Mắt thấy Mạnh Phàm chuẩn bị đi khỏi, cậu trai kia cũng chịu không được mà đi tới cười bồi: "Đều là lỗi của em hết, ngài thấy đó, ông chủ Chu cũng chỉ là muốn cho người theo ngài..."
"Cậu là cái thá gì." Mạnh Phàm lạnh giọng mắng, để lại cậu trai đang cười cứng đơ tại chỗ cứ thế mà nhấc chân đi mất.
Vương Khả hối hận xanh cả ruột vuốt mặt nhanh chóng đuổi theo.
Vừa bước vào thang máy ông chủ Chu cũng đuổi kịp đến. Ông ta vừa gặp đã cúi đầu xin lỗi Mạnh Phàm, nhưng Mạnh Phàm từ đầu tới cuối cũng chẳng hề cho ông ta chút hòa nhã nào. Ra khỏi thang máy cũng vừa lúc gặp tài xế đang đứng chờ.
Vương Khả lập tức xông lên mở cửa xe.
Trước khi lên xe Mạnh phàm có đứng lại nói gì đó với ông Chu, nhưng xem biểu cảm trên mặt ông ta là đủ hiểu dù cho ông ta có cầu xin Mạnh Phàm làm tha thứ hay làm gì thì cũng vô dụng, chờ đến khi ông ta muốn đuổi theo ngăn hắn lại thì con xe màu đen đã nghênh ngang đi mất.
Trên xe.
Vương Khả đang định quỳ xuống bên Mạnh Phàm thì lại bị hắn đá một phát vào cẳng chân.
"Bớt giở cái bài này ra đi."
Vương Khả lập tức méo miệng, anh sụp vai xuống, luôn miệng giải thích: "Mạnh tiên sinh à lần này là em thật sự sai rồi, ông chủ Chu nói ngài lên phòng với người ta, gọi điện đến cũng là cậu ta trả lời, cậu ta bảo ngài đang tắm, nên em mới..."
"Tin lời à? Nhưng tôi đây thì không tin đầu óc Vương Khả cậu lại ngu ngốc đến thế đâu."
"Em đúng là đần độn mà." Vương Khả khẽ liếm đôi môi khô khốc: "Em quá ngu ngốc, lúc còn trong phòng bao em thấy cậu ta ngồi bên cạnh mà ngài không từ chối, em tưởng ngài không cần em nữa, lại nghe người ta nói thế, mà cậu ta còn dám lấy điện thoại ngài nhận cuộc gọi nữa, nên em mới tưởng... Nói chung đều là lỗi của em hết, ngài nói đúng, em đúng thật là quá đần độn mà. Sau này em chỉ nghe lời mình ngài thôi. Mạnh tiên sinh, ngài tha cho em một lần này đi mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Cao H - Edited ] Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục
Short Story[ Nỗi khổ của Vương Khả bắt nguồn từ đủ loại bất công mà anh đã phải trải qua suốt nửa đời người. Mà nỗi khổ của Mạnh Phàm lại bắt nguồn từ việc hắn chính là "kẻ đầu sỏ" gây ra những bất công đó. ] Câu chuyện về hai kẻ bất hạnh cuối cùng lại đến vớ...