Chương 8: Thứ có thể nắm bắt được

628 70 3
                                    

Seung Kwan đi theo Vernon qua những con phố nhỏ quen thuộc.

"Cậu dắt tớ đi đâu vậy?"

"Đi giải toả tâm trạng. Đến nơi cậu sẽ biết thôi!"

Vernon kéo Seung Kwan đi một đường đến phòng karaoke mà cậu hay tụ tập với anh Seok Min và anh Soon Young. Hoá ra ban nãy Vernon ra sau là vì đi tìm hai đàn anh thân thiết của Seung Kwan để hỏi thăm địa chỉ phòng karaoke này.

Boo Seung Kwan thấy phòng hát thì tâm trạng liền vui vẻ hơn chút. Sau một tiếng hò la liên tục trong phòng karaoke yêu thích, sự khó chịu buồn bực trong lòng cậu liền được giải toả. Suốt thời gian đó Vernon chỉ ngồi nghe cậu hát, thỉnh thoảng lại chuẩn bị thêm nước và đồ ăn vặt cho cậu. 

Đến khi đã thấm mệt, Seung Kwan mới dừng lại để ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nhìn Vernon vẫn ngồi im bên cạnh, cậu liền nhét chiếc micro vào tay Vernon.

"Tớ hát mệt rồi, giờ đến lượt cậu hát tớ nghe."

Biểu cảm Vernon khi nhận được mic thì hơi cứng nhắc, khoé miệng có chút giật giật.

"Ha ha... Tớ thì thôi đi, nếu cậu hát mệt rồi thì chúng ta đi về thôi."

"Làm gì có chuyện đến phòng karaoke lại chỉ ngồi nghe. Cậu mau mau chọn bài đi!"

"Seung Kwan à, tớ.. không biết hát..."

"Không thể nào! Làm gì có ai là không biết hát! Nhanh lên, tớ chọn bài cho cậu luôn rồi đấy, hát đi."

"Thật sự là dở lắm đấy..."

"Không sao! Dở thì tớ dạy cậu hát cho hay!"

Vernon chưa kịp từ chối thì Seung Kwan đã chọn xong bài, nhạc nền vài giây sau đã ngay lập tức vang lên. Cậu cầm mic nhìn màn hình, thấp thỏm hát lên những câu từ đầu tiên.

Boo Seung Kwan nghe Vernon hát hết cả bài, vẻ mặt vẫn cứng đơ như lúc vừa nghe những giai điệu đầu tiên. Đừng nói với cậu là, Vernon là tông điếc đấy nhé...

Chuyện này thì Vernon quả thực không thể làm cách nào khác được. Khả năng cảm thụ âm nhạc của cậu thật sự rất không ổn, từ khi đi học tiểu học cậu đã liên tục bị giáo viên thanh nhạc ghét bỏ rồi. Vốn dĩ cậu không muốn hát trước mặt Seung Kwan vì sợ để lại ấn tượng xấu trong lòng cậu ấy. Giờ thì hay rồi, muốn giấu cũng không được nữa.

Vernon lấm lét đưa mắt nhìn Boo Seung Kwan ngồi đằng sau, thấy biểu cảm của cậu ấy khá bất ngờ thì trong lòng hơi trùng xuống. Vernon bất đắc dĩ cúi đầu, hơi bĩu môi nói lí nhí, giọng điệu có chút ai oán.

"Cậu coi như chưa nghe thấy gì được không? Tớ quả thật không hát được đâu Seung Kwan à..."

 "Phụt!"

Boo Seung Kwan không nhịn được mà phì cười khiến Vernon càng cúi đầu thấp hơn, mắt đã dán xuống mũi giày không dám nhìn lên. Seung Kwan thấy bộ dạng này của Vernon thì ngứa ngáy chân tay, liền nhảy bật xuống ghế rồi đi ra chỗ cậu ấy. 

Cậu đưa tay nhéo lấy hai má của Vernon, miệng vẫn không ngừng cười được.

"Cậu hát thì dở thật đấy, nhưng mà vì biểu cảm này đáng yêu quá nên anh đây sẽ rủ lòng thương dạy cậu cảm âm nhé!"

[VerKwan - Seventeen] Bobo quýt nhỏ~Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ