Ảo giác?
Giang Ngu bỗng nhiên xoay người.
Người trên giường vẫn đang ngủ rất ngon lành, đầu nghiêng sang một bên, ánh đèn ảm nhược như nước chảy chiếu lên khuôn mặt cô, điềm tĩnh an bình, lông mi mảnh dài hơi rung động, trong miệng lại phát ra lẩm bẩm câu từ thật nhẹ:
"Chị.....Ưm.....Đừng đi....."
Thanh âm yếu ớt tựa như đang làm nũng.
Hô hấp Giang Ngu cứng lại, xác định bản thân không phải gặp ảo giác, tay chân nhẹ nhàng trở lại cạnh mép giường ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn người đang nằm ở trên giường.
"Chị....."
"Ưm..... Chị..... Đừng đi....."
Trình Tô Nhiên nghiêng mặt, sợi tóc đen ánh ở dưới ánh đèn phiếm lên oánh nhuận ánh sáng, giữa khe hở lộ ra vành tai nhỏ tinh xảo mượt mà, cái miệng nhỏ tự nhiên mà buông xuống chút độ cung, giữa mày hiện ra nếp uốn, như là đang mơ phải một giấc mơ thống khổ.
Cô vẫn luôn gọi chị.
Hốc mắt Giang Ngu chua xót, khuôn mặt nữ nhân bên trong tầm mắt mơ hồ thành một đoàn quang ảnh.
Chất lỏng ấm áp phía sau tiếp phía trước mà chảy xuống.
"Chị...... Chị....." Trong lúc ngủ mơ Trình Tô Nhiên vểnh miệng lên, rầm rì.
Giờ khắc này, phòng ngự yếu ớt trong lòng Giang Ngu hoàn toàn sụp đổ, cô ấy lau lau mặt, cúi người tiến đến bên tai Trình Tô Nhiên, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Chị ở đây....."
Sợ đánh thức người đang ngủ say, cô ấy không dám dựa đến quá gần, rồi lại nhịn không được mà muốn gần hơn một chút nữa, muốn hôn cô, muốn ôm cô.
"Đừng đi ưm....."
"Không đi," Giang Ngu rơi lệ đầy mặt, thật cẩn thận mà hôn hôn tóc cô, ôn nhu trấn an, "Chị không đi, ngủ đi, ngoan."
Cô ấy nắm lấy tay Trình Tô Nhiên.
"Chị....."
Thanh âm bên tai đứt quãng, lưng của Giang Ngu tựa vào đầu giường, ngưỡng mặt lên nhắm mắt lại, không tiếng động mà nức nở.
Mấy ngày nay nổi lòng phập phập phồng phồng, cô ấy đoán không ra tâm tư của Nhiên Nhiên, muốn tiến thêm một bước lại sợ rước lấy phiền chán, nhưng lui một bước lại sợ vĩnh viễn mất đi, cứ như vậy tiến tiến lùi lùi, cuối cùng vẫn ở chỗ cũ mờ mịt đạp bộ.
Phảng phất như rơi vào một đại dương mênh mông, lang thang không có mục tiêu trôi rồi lại trôi, không biết sẽ trôi đến nơi nào, không có điểm dừng, không có giới hạn.
Buổi tối Tết Trung Thu ngày đó sau khi trở về, cô ấy suy nghĩ thật lâu thật lâu, có lẽ Nhiên Nhiên thật sự không muốn cùng mình có bất luận liên quan gì, có lẽ bản thân thật sự đã quấy rầy đến Nhiên Nhiên, thấy cô ấy, Nhiên Nhiên sẽ không vui vẻ, chỉ có thống khổ, cô ấy hết lần này đến lần khác nhiều lần xuất hiện ở trước mặt Nhiên Nhiên bất quá chính là quấy rầy.
Cô ấy nghĩ, dứt khoát cứ như vậy thôi bỏ đi, từ bỏ đi, hiện tại Nhiên Nhiên sống rất tốt, có nhà có sự nghiệp có bằng hữu, cô ấy tội gì còn muốn lại đi cấp ngột ngạt trong lòng cho đối phương.
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔ
RomanceTác phẩm: Cấm động tâm Tác giả: Cảnh Ngô Tích phân truyện: 448.829.184 Thể loại: Nguyên sang - bách hợp - tình yêu - đô thị tình duyên - yêu sâu sắc Số chương: 123 chương Thị giác tác phẩm: Hỗ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Tiến độ truyện: Đã h...