Lời nói chất vấn lạnh băng cách một cái màn hình truyền đến, quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh.
Tươi cười của Trình Tô Nhiên đọng lại, bỗng nhiên nhớ tới tình hình ngày hôm đó ở bệnh viện, có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp, tức khắc khẩn trương lên, "Chị....Sao chị biết....."
Giang Ngu không để ý tới, chỉ tăng thêm thanh âm: "Trả lời tôi."
"......"
Hình dáng gương mặt này mảnh khảnh, đường cong lãnh ngạnh, cho dù cách một cái màn hình cũng cho người ta cảm giác một cổ uy áp mãnh liệt, phảng phất như đang nói cho cô biết, hậu quả của việc nói dối rất nghiêm trọng.
Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, ngón tay khẩn trương nắm chặt thành giường, khuôn mặt nhỏ bởi vì hoảng loạn mà trở nên trắng bệch, "Em chỉ hỏi chị ấy mấy vấn đề...."
"Vấn đề gì?" Giang Ngu hùng hổ dọa người.
"Hỏi lúc trước chị......" Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, "Có phải sợ tối, sợ quỷ, có phải có hội chứng sợ hãi giam cầm hay không, tình trạng sức khỏe như thế nào, còn có...." Cô tạm dừng một chút, có chút do dự.
Lại thấy Giang Ngu bên trong màn hình nhăn lại mi, cô vội vàng thành thật công đạo: "Còn hỏi chị thích ăn cái gì, chán ghét cái gì, ngày thường thường xuyên làm cái gì, nhưng có rất nhiều chuyện chị Ngôn Ngôn không nhớ rõ, có chút chuyện chị ấy cũng không biết."
Nói xong, không khí yên tĩnh giống như không gian chết.
Trong lòng Trình Tô Nhiên biết bản thân xong rồi, cúi đầu, trong mắt chậm rãi dâng lên hơi nước.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lãnh bạch bao phủ cô, cô tịch lại bất lực, một bàn tay cô ôm lấy đầu gối, cuộn tròn lại, tầm mắt có chút mơ hồ.
Quay mặt đi, đem điện thoại chuyển hướng bên kia, lặng lẽ lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.
Sau đó mới ngẩng đầu lên.
Bên kia video đang là ban ngày, trong phòng ánh sáng sung túc, bên trong bối cảnh xuất hiện đồ vật trong nhà phong cách rất rõ ràng, ở trên tường phía sau treo một bức tranh sơn dầu.
Giang Ngu lẳng lặng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tại sao lại muốn hỏi những thứ này?"
"Muốn hiểu về chị."
"Tại sao lại muốn hiểu về tôi?"
"....."
Cô ấy từng bước ép sát, con ngươi hắc trầm lạnh lẽo giống như một con rắn, Trình Tô Nhiên theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi, thân thể run rẩy, nhỏ giọng nói: "Bởi vì luôn khiến cho chị tức giận, cho nên em nghĩ, nếu có thể hiểu về chị thêm một chút nữa, có phải sẽ không như vậy nữa hay không. Em cảm thấy đây là nghĩa vụ của em."
Mới đầu đúng thật là cô nghĩ như vậy, nhưng khi cô ý thức được bản thân động tâm với Giang Ngu, mới hiểu được rằng, nguyên nhân chân chính là đúng như lời Kỳ Ngôn nói----
Thích một người, liền sẽ muốn biết toàn bộ những chuyện liên quan đến người đó.
Chua xót lớn nhất không có gì hơn rõ ràng là xuất phát từ việc yêu thích, nhưng lại phải dùng quan hệ hiện thực lãnh khốc tô son trát phấn vào, sợ bị nhìn ra dấu vết, sau đó, vì muốn duy trì một phần ôn nhu trân quý này mà không thể không ngụy trang.
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔ
Lãng mạnTác phẩm: Cấm động tâm Tác giả: Cảnh Ngô Tích phân truyện: 448.829.184 Thể loại: Nguyên sang - bách hợp - tình yêu - đô thị tình duyên - yêu sâu sắc Số chương: 123 chương Thị giác tác phẩm: Hỗ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Tiến độ truyện: Đã h...