Ánh đèn mờ nhạt dừng ở trên mặt Trình Tô Nhiên, vì cô mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa, da thịt mịn màng tựa như được phủ thêm lớp men gốm. Độ ấm từ lòng bàn tay của cô ngược dòng xuôi lên, dọc theo cánh tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào đáy lòng Giang Ngu.
Cô tổng có thể dễ dàng vuốt phẳng cảm xúc của cô ấy.
Giang Ngu nhìn thẳng đôi mắt kia, trái tim đang sôi trào cũng yên lặng xuống, bỗng nhiên, cô ấy quay mặt đi, rút tay ra, đỡ giường run rẩy đứng lên.
"Chị đi đâu?" Trình Tô Nhiên theo đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích."
"?"
"Em cứ ngồi ở chỗ này, đừng xoay người lại, tôi có lời muốn nói với em. Rất nhiều lời...." Thanh âm Giang Ngu khàn khàn, đầy người mùi rượu đốt đến đầu óc nóng lên, cô ấy tùy tay bắt lấy một con thỏ ôm vào trong lòng ngực, từng bước một đi đến trước cửa sổ, ngăn trở tầm mắt mình.
Trong phúc chốc, Trình Tô Nhiên minh bạch ý tứ của Giang Ngu.
----- cô ấy không muốn bị nhìn thấy bộ dáng bản thân khi miệng vết thương bị xé rách.
Mỗi một động tác của Giang Ngu, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói, đều như là tâm linh tương thông với cô, cô biết suy nghĩ của cô ấy, cảm giác của cô ấy.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn xoay người đi, dựa vào giường ngồi xuống.
Đầu ngón tay bất an mà vuốt ve thảm lông tơ.
Không khí tựa như nước lặng.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy người ở phía sau lên tiếng, Trình Tô Nhiên càng ngày càng cảm thấy bất an, ngay ở lúc cô sắp xoay người lại, Giang Ngu rốt cuộc cũng mở miệng: "Kỳ thật nguyên danh của tôi là Giang Vãn Nhân...."
Bắt đầu nói từ tên.
Giọng nói của cô ấy mang theo vài phần lười biếng vài phần men say, nghe qua giống như chỉ đang cùng người khác nói chuyện xưa vậy.
Ở phía sau lưng Trình Tô Nhiên không nhìn thấy, Giang Ngu đem mặt chôn ở bên dưới lớp lông xù xù của thỏ bông, chỉ có thể hít thở được một chút không khí. Mỗi một câu mỗi một chữ tựa như đang tự đâm mình một dao, nhưng cô ấy lại không cảm nhận được đau đớn.
Từ lúc sinh ra cho đến lớn lên, từ lúc thoát khỏi cho đến lui vòng, bên trong hàng ngàn hàng vạn ngày đêm phát sinh điểm điểm tích tích, sớm đã ở trong đầu cô ấy lóe sáng rất nhiều lần.
Có lẽ bởi vì cô ấy thật sự đã chết lặng.
Trình Tô Nhiên đưa lưng về phía Giang Ngu, ngón tay khảm thật sâu vào trong thảm, ngay lúc nghe cô ấy nói đến chuyện thi đại học, thân thể ngăn không được bắt đầu run rẩy, lửa giận ào ào xông lên đánh sập lý trí.
"Bà ta dựa vào cái gì?!"
Trình Tô Nhiên đột nhiên đứng dậy xoay người lại, tê thanh thét chói tai, "Dựa vào cái gì?"
Cô sâu sắc hiểu rõ, thi đại học đối với những người tay trắng tứ cố vô thân như các cô mà nói là cơ hội duy nhất có thể đi ra ngoài bắt đầu lại một lần nữa. Cô cũng từng thiếu chút nữa bị cô cô đưa đến một trường trung học dạy nghề, quỳ cả một đêm mới có thể cầu được may mắn thoát khỏi, nhưng mà Giang Ngu cứ như vậy mất đi cơ hội.
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔ
RomanceTác phẩm: Cấm động tâm Tác giả: Cảnh Ngô Tích phân truyện: 448.829.184 Thể loại: Nguyên sang - bách hợp - tình yêu - đô thị tình duyên - yêu sâu sắc Số chương: 123 chương Thị giác tác phẩm: Hỗ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Tiến độ truyện: Đã h...