Chương 1: Con mồi

4.1K 215 24
                                    

''Rosie!!!!!!!"

Đôi mắt bất ngờ nhìn theo bóng dáng cô bạn đang chuyển động nho nhỏ rồi to dần đang chạy từ xa đến đây. Tà áo len bông màu hồng của cậu ấy nổi bật giữa đám sương mù, ẩn dưới những đám mây âm u không ngừng ở chốn London tạo ra một cảm giác nhộn nhịp khó tả, tạo cho người ta dễ gần rồi nhẹ nhàng lắng nghe cô bạn nói nhiều hơn.

"Cậu biết tin gì chưa? Mấy ngày gần đây liên tiếp xảy ra những vụ mất tích hay thậm chí là giết người moi ruột gan rồi nào là bị chặt tay chân các thứ nữa ấy.''

Tôi gật đầu nhẹ nhìn thân ảnh trước mắt gấp gáp đến độ nhảy lên không ngừng trước cửa tiệm. Quả là gần đây xuất hiện một tên giết người hàng loạt nhắm đến mọi đối tượng và đang bị truy nã với cấp độ cao, nhưng vấn đề là hiện tại chưa có một chút tin tức gì về hắn cả, nghe nói sau khi thủ ác hắn đã xoá sạch toàn bộ chứng cứ nên đang khiến phía cảnh sát phải đau đầu khi không có bất kì manh mối nào để tìm thấy hắn.

Đây cũng là một trong những lí do khiến thời gian của tôi gấp gáp hơn mọi khi, cố gắng làm sao để về nhà nhanh nhất có thể cùng với hai cậu em trước khi trời tối.

Năm nay tôi mới 17 tuổi, nhưng là chị cả nên luôn cố gắng để trưởng thành hơn tuổi thật một chút để có thể làm chỗ dựa cho hai em, đáng ra lúc trước tôi cũng không phải gồng mình để trưởng thành thế này đâu. Nhưng nói ra chuyện này thì hơi buồn thật, lúc trước khi cha còn sống thì gia đình tôi luôn dư giả ăn mặc một chút nên khi thấy có hai bé trai sơ sinh bị cha mẹ không biết từ đâu bỏ rơi em gần nhà tôi nên tính nhận nuôi hai em.

Nhưng đâu ngờ vợ chồng bác hàng xóm bị hiếm muộn nên cũng xin nhận nuôi. Gia đình tôi lại thấy thương nên đã đồng ý, về sau vô tình thấy hai bác ấy ngược đãi hai em nên ba mẹ tôi xót mà lại nhận về. Tuy vậy, họ của cả hai vẫn để yên như cũ không liên quan đến tôi cả nên nhiều người hơi thắc mắc, chỉ là dù sao gia đình hàng xóm cũng sợ bị lộ chuyện mình ngược đãi trẻ em nên mới chịu để yên cho mình đứng tên làm người giám hộ của cả hai nên gia đình tôi cũng không lên tiếng gì nhiều mà chỉ để thời gian xoa dịu tất cả.

Sau này khi cha mất thì mẹ không thể làm nuôi cả ba chị em nên đã qua nước ngoài làm việc, mỗi tháng gần đây vẫn chu cấp và gửi thư cho ba cục nợ này. Chỉ là tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình nên đã nghỉ học từ sớm để tiếp quản tiệm hoa nhỏ tâm huyết vốn có từ lâu của bà ngoại, vừa có thêm chút tiền để trang trải một chút cũng để có thể mẹ bớt làm nhiều việc nặng gửi tiền về đây.

May mắn là ở thời điểm hiện tại không cần bằng cấp lắm nên tôi không lo mấy, chỉ cần hai cậu nhóc nhà tôi được đi học để bằng bạn bằng bè rồi có ít giấy chứng nhận để kiếm công việc nào tốt tốt một chút là tôi vui rồi.

Nhớ lại thì lúc nhặt được hai em thì lúc đó cũng trong buổi sương mù dày đặc như thế này, lúc đó các em khóc lắm, cũng quấy rất nhiều làm tôi dỗ mãi mới ngưng. Nhưng sau này quen hơi của tôi một chút nên cũng hay cười lại, mà mỗi khi em cười luôn khiến khung cảnh xung quanh ấm áp đến lạ.

Tôi từng nói với mẹ rằng em là một thiên sứ đến bên chiếu sáng linh hồn cô đơn này của con, mẹ cũng cười dịu dàng gật đầu xoa lên tay tôi. Hoặc cũng có lúc tôi từng nghĩ thật không biết nếu không có cả hai thì cuộc đời tôi đã vô vị biết bao.

[Yandere] Bóng Hồng Sa NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ