Tỉnh dậy giữa không gian tối tăm vốn có của căn phòng quen thuộc, đôi mắt mệt mỏi mở hờ lên rồi lại xụp xuống cho thấy sự gắng gượng từ chủ nhân của nó còn đang cứng đờ nằm trên giường như đang phải chịu tàn dư từ cái đánh ngất vừa rồi.
Cơ thể đau đến không chịu được, chỉ có thể vô lực thả mình nằm im chờ thứ cảm giác ấy qua đi rồi mới chầm chậm ngồi lên, nhìn xung quanh căn phòng đã đi cùng mình suốt bao năm rồi lại giật mình nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm nay, nỗi sợ hãi đột ngột bùng lên cùng với động tác siết chặt lấy chiếc chăn dày, láo liên nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng của hai cậu nhưng không thấy mới nhẹ nhõm thở dài ra một hơi dài rồi đưa tay giật lấy dây nút mở công tắc đèn ngủ ngay cạnh giường để có thể nhìn rõ tất cả.
Nhưng mọi thứ nào bình thường như những gì tôi đã nghĩ, ánh sáng vàng nhạt vừa hắt lên chăn mền đã khiến tôi phải hét toáng lên vì sợ hãi, bởi trên cơ thể lúc này không có lấy một nội y nào che thân mà phải để chiếc chăn dày che đi da thịt hở hang, tất cả đồ mặc ban đầu đã biến mất không một giấu vết như một giấc mơ và chưa từng mặc lên người.
Đôi tay nhanh chóng kéo chiếc chăn lên che qua ngang cổ rồi ngồi im định thần lại mọi thứ đã vô tình xảy ra trước khi mình ngất đi, tôi nhớ lúc đó đã đưa hai em đi xem xét mấy cái tâm lý sau đó đã chuẩn bị đi về nhà rồi bỗng giữa đường lại cãi nhau với Henry cùng Leo vì một lý do hết sức vô lý. Chỉ nhớ lúc đó, Rosie tôi có thể thấy được sự tức giận vô cùng nằm trong mắt của Leo đang nhắm về phía mình, thậm chí cậu còn đâm giao thẳng bên cạnh tai nhằm đe doạ thứ gì đó rồi lại có một lực nào đó đã đánh ngất tôi đi.
Nhưng cái đó nào phải thứ tôi quan tâm, thứ mà tôi đang nhắm tới là vì sao hai cậu lại làm như vậy. Từ trước đến nay, nụ cười tựa thiên sứ ấy vẫn luôn in trên môi hai người dù đôi khi có làm sao cũng thút thít xin lỗi mà, nhưng vì sao lần lại biến đổi giống như cái nụ cười kia chỉ là vỏ bọc thôi vậy? Nghĩ một hồi lâu bản thân mới nhận thức được rằng Henry và Leo lại không xuất hiện ở đây dù rằng vừa rồi tôi đã vô tình hét rất lớn lên, nếu như thường lệ thì mỗi lần như vậy hai người đã chạy vào hỏi han đủ điều rồi nhưng lần này lại không thấy bóng dáng, lại nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã rất tối dù đã che đi bởi một chiếc rèm cửa, liệu có phải là do giận tôi nên mới tự đi về phòng để ngủ rồi không?
Trong tâm trí bản thân tự nhủ rằng mọi chuyện xảy ra chỉ như vậy và đó chỉ là phút nhất thời thôi, dù ngất đi nhưng không phải bản thân vẫn đang ở nhà sao? Chắc chắn là cả hai đã gọi chú cảnh sát nào đang đi tuần tra gần đó để giúp mình về nhà nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cứ bất an không thôi như đang có một thứ nguy hiểm đang cận kề, đôi chân đứng lên cùng hai đôi tay ôm lê chiếc chăn đang bao quanh mình đến tủ đồ kiếm một chiếc váy dài thay màu vàng nhạt nhanh chóng mặc lên người. Bước đến cửa ra vào nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa chần chừ nên mở hay không một lúc nhưng chỉ một lúc sau, bên ngoài đã nghe một tiếng cạch kèm theo một bóng dáng đang lấp ló cái đầu chăm chú nhìn hành lang tối tăm.
Có vẻ như đã tìm hiểu được mọi chuyện đã an toàn bóng dáng bé nhỏ ấy nhanh nhón chân cố gắng không tạo tiếng động nhất có thể đi đến cửa phòng quen thuộc khác có đề chữ Henry&Leo lại đứng nhìn chằm chằm rồi hít một hơi lớn nhưng lại chần chừ như ban đầu tại phòng mình, tâm trí hiện tại đang đấu tranh không ngừng, vừa sợ lại vừa thương lấn át tất cả, lần thứ hai lại nín thở dùng sức nắm lấy tay nắm cửa mở nhẹ ra rồi ló đầu vào trong muốn tìm kiếm hai hình bóng quen thuộc nhằm muốn kéo chăn lên cho cả hai nhưng hiện tại lại biến mất chẳng còn một ai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Yandere] Bóng Hồng Sa Ngã
FantasyTên: Bóng Hồng Sa Ngã. Tác giả: Veralyn. -Chà đạp lên danh xưng của lương thiện và cái ác, khoác lên trên mình chiếc áo choàng hoà lẫn với màu máu, ngang nhiên bước đi trên con đường làm bằng xác từ các nạn nhân xấu số. Jack The Ripper là cái tên m...