Chương 7: Ấp ủ âm mưu

1.3K 124 7
                                    

"À không có, do chị mở cửa to quá làm hai đứa sợ sao?"

Nhân lúc xoay người đóng cửa nhanh tay lau đi chút nước còn đọng lại ở nơi khoé mắt cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, bước ngang qua giường đi đến bật đèn bàn lên bỗng chốc trong không gian đã trở về vẻ ấm áp vốn có như mọi ngày làm xua tan đi vẻ u sầu. Lại khó xử nắm lấy chiếc khăn mặt đi vào phòng tắm nhỏ được trang bị sẵn trong phòng nhúng ướt, chầm chậm tiến tới ngồi lên giường tiến về phía gương mặt hai em lau đi từng dòng nước mắt thoạt nhìn giống như di chấn của sự sợ hãi từ việc vừa rồi.

"Ngoan, đừng khóc nữa. Lát nữa sẽ có vài chú cảnh sát đến đứng ngoài bảo vệ chúng ta thôi nên đừng sợ tên sát nhân ấy sẽ đến nữa nhé?"

"Thật sao chị? Nhưng lỡ như ngày mai khi chúng em đi học thì sao? Có phải hắn ta sẽ đến chặn đường rồi nhốt tụi em lại bắt nhìn cảnh hắn đâm chết người như hồi nãy không?"

Trong lòng vô tình nổi lên một cỗ đau lòng, lời viên cảnh sát kia nói thật đúng. Tôi sợ rằng tâm lý của cả hai đã bị ảnh hưởng sau vụ vừa rồi mất, có thể hai em không biết mình vừa trải qua những gì nhưng Henry và Leo còn quá nhỏ để tiếp nhận được việc mình trải qua nó đáng sợ đến nhường nào, sợ cả hai sẽ tách xa khỏi xã hội, sợ cả hai không dám nói chuyện với bất kỳ ai và thậm chí không thể đến trường.

Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, nếu buổi sáng hôm nay tôi không dẫn Leo ra ngoài và dặn dò thật kĩ hai đứa không được ra khỏi nhà thì tốt rồi. Tất cả là do tôi, bản thân đã không tốt trong việc chăm sóc hai cậu em của mình.

"Không đâu, cảnh sát sẽ sớm bắt được hắn thôi. Một tuần nữa là sẽ đến kì nghỉ đông mà phải không? Chị sẽ xin phép giáo viên cho cả hai được nghỉ sớm để ở nhà tịnh dưỡng nhé?"

Cúi người bỏ chiếc khăn ra một bên rồi kéo chăn đặt nhẹ lên người của cả ba, chầm chậm hôn lên hai chiếc trán quen thuộc như một lời chúc ngủ ngon, nhanh chóng chui vào giữa để hai em nằm vô lòng mình tựa ngày trước tôi vẫn hay làm, vì mong rằng điều này sẽ giúp tâm lý của cả hai sẽ bình tĩnh hơn.

Tôi không dám đẩy ra hay dám chửi như lúc trước nữa, lỡ như chỉ vì một sơ suất trong lời nói nào đó mà hai em gặp nguy hiểm mà rời xa tôi thì có lẽ đó sẽ là lần thứ hai khiến tôi ân hận cả đời mất.

Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu, vì sao Henry và Leo bỏ đi ra ngoài mà không nói trước nhỉ? Nếu là thường ngày thì dù không nói thì cả hai sẽ ở yên trong nhà chứ không hề chạy đi bất kì đâu, đi với bạn thì sao? Điều này là không thể, Henry và Leo xưa nay điều rất ít tiếp xúc với người bạn nào, hoặc nếu không lầm thì nói chính xác ra là không một ai có thể đủ thân để kéo cả hai đến khi trời chập tối như thế.

Tên sát nhân hàng loạt luôn hoạt động vào đêm tối và cả hai lại đi đâu đó vào giờ này, phải chăng liệu hai việc này có liên quan với nhau?

Không, không thể. Vì sao tôi lại nghĩ như vậy chứ, hai em còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện ra sao thì làm sao có thể làm ra loại chuyện đó được.

"Chị ơi, chị làm sao vậy?"

"Chị sợ sao? Đừng lo, em sẽ bảo vệ chị mà."

Nhìn xuống hai cánh tay ở hai bên đang run rẩy kéo áo mình lại mà tự trách thêm, vì sao tôi lại nghĩ ra một ý nghĩ kinh tởm như thế khi sự ngây thơ vốn có của một đứa trẻ 13 chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Có thể tính cách của hai cậu hơi lập dị một chút nhưng dù sao cũng là em trai mình và chính tôi là một người chị, bản thân không cho phép mình lại vô tình đẩy hai linh hồn trong sáng vô bức màn tối của xã hội được.

[Yandere] Bóng Hồng Sa NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ