Chương 3

2K 173 11
                                    




Thành phố A là siêu đô thị của Trung Quốc, nắm giữ mạch máu kinh tế của cả nước. Cũng vì thế, hầu hết những cuộc giao thương kinh tế đều được ưu tiên diễn ra ở thành phố này. Nơi này còn phải kể đến bốn gia tộc lớn Lưu, Đinh, Nghiêm, Bạch. Tuy nhiên sau này nhà họ Nghiêm di cư đến Canada, không phát triển ở Trung Quốc nữa, thế cục dần chuyển sang thế chân vạc với ba gia tộc còn lại.

Nhà họ Lưu phất lên từ xã hội đen, gia chủ hiện tại là ba của Lưu Diệu Văn. Đến đời này, thế lực nhà họ Lưu đã thoát khỏi thế giới ngầm, những sản nghiệp 'sạch sẽ' ấy đều do con trai của cô ruột Lưu Diệu Văn cáng đáng, cũng chính là người anh họ tên Mã Gia Kỳ.

Lưu Diệu Văn đương nhiên hiểu rõ quyết định của ba mình. Tâm phúc của nhà họ Lưu vẫn luôn ở thế giới ngầm, nhưng Mã Gia Kỳ cũng chẳng thèm tranh đoạt, hình như không quá để ý đến mấy chuyện thế này.

Hắn dừng xe bên ngoài nhà chính của Lưu gia, nơi này giờ đây chỉ còn một mình ba hắn sống. Toàn bộ biệt phủ nằm ở vùng ngoại thành, rời xa chốn đô thị ồn ào. Mấy năm nay ba đã dần dần giao lại việc cai quản cho hắn và Mã Gia Kỳ, lùi về phía sau hậu thuẫn.

Lưu Diệu Văn xuống xe, tuỳ tiện ném chìa khoá cho quản gia, bỏ qua mấy câu chào thiếu gia của người hầu rồi thẳng tay đẩy cửa lớn ra. Một người giúp việc người Philippines đi tới "Thiếu gia, lão gia và đại thiếu gia đang chờ ở thư phòng."

Lưu Diệu Văn gật đầu, cất bước đến thư phòng. Hắn biết bước ngoặt trong đời này chuẩn bị xảy ra. Vừa mở cửa thư phòng ra, hắn đã nhìn thấy Mã Gia Kỳ và người ba Alpha đang ngồi vị trí chủ nhân của mình.

Lưu Trung liếc Lưu Diệu Văn một cái, thong thả ung dung nâng tách trà lên "Sao giờ mới đến thế."

Lưu Diệu Văn trao đổi ánh mắt với Mã Gia Kỳ rồi cười nói "Tắc đường chút ấy mà."

Lưu Trung cũng chướng mắt với cái bộ cà lơ cà phất này của hắn "Mày mà bằng một nửa anh mày thì tốt rồi." Vẫn là tuổi trẻ quá xốc nổi!

Lưu Diệu Văn thừa nhận đời trước hắn chính là bởi vì nghĩ ba mình thiên vị Mã Gia Kỳ mà sinh khúc mắc với anh họ, sau này cũng vì vậy mà phân tán. Lưu Diệu Văn bỗng dưng muốn mắng chính mình khi ấy ngốc nghếch, Mã Gia Kỳ vẫn luôn đối đãi thật lòng với hắn, chưa bao giờ mảy may tranh giành, sau này phân tán rồi vẫn luôn âm thầm giúp đỡ hắn. Đời này hắn cũng đã nghĩ kỹ,  tranh cái gọi là 'cưng chiều' này với anh mình thật sự không đáng.

Mã Gia Kỳ cười cười, thay hắn giải vây "Diệu Văn còn trẻ, chờ nó bằng tuổi cháu rồi chắc chắn hơn chứ không kém."

Lưu Trung cũng như đang chờ những lời này của Mã Gia Kỳ "Đúng vậy, cháu cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi đó. Mẹ cháu còn nhắc với bác trong bữa tiệc gia đình lần trước, nói phải tìm con cái nhà ai thích hợp thì giới thiệu cho cháu."

Lưu Diệu Văn cắn chặt răng, hắn thế mà lại quên mất chuyện này. Đời trước, tuy hắn với Tống Á Hiên đánh dấu chung thân ngoài ý muốn, nhưng lại trùng hợp thoả mãn ý định của ba. Hắn biết ba mình vẫn luôn muốn kết thân với một gia tộc trong giới chính trị, vừa hay ba của Tống Á Hiên lại là phó thị trưởng của thành phố A. Mọi chuyện cứ thuận lý thành chương, đến khi cuộc hôn nhân thương nghiệp không tình yêu được quyết định, trong lòng cả hai cũng đã dựng lên một bức vách mà sau này chẳng thể vượt qua.

[TRANS|Văn Hiên] Để Người Chìm XuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ