Chương 21

1.6K 147 12
                                    




Bệnh viện tư nhân nằm ở nơi ngoại ô hẻo lánh, Lưu Diệu Văn cũng có một căn nhà gần đó. Tống Á Hiên đã không chợp mắt suốt một tuần, lúc được Lưu Diệu Văn đón về nhà hắn, cậu đi tắm rồi nhanh chóng dính trên giường, chìm vào giấc ngủ.

Lưu Diệu Văn ngồi ở sofa phòng khách xử lý một ít việc vặt vãnh. Sau khi đón được Tống Á Hiên về, hắn mới gọi điện cho Nghiêm Hạo Tường báo bình an, thông báo rằng đã đón cậu về nhà nên không cần quá lo lắng.

Hạ Tuấn Lâm ở đầu dây bên kia gấp đến dậm chân, hai giờ sáng vẫn một hai đòi đi thăm Tống Á Hiên nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường ngăn lại. Lưu Diệu Văn cũng phụ hoạ "Hiên Nhi vừa mới ngủ. Mấy ngày nay anh ấy đã rất mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt. Khi nào anh ấy dậy em sẽ gọi mọi người qua."

Trấn an Hạ Tuấn Lâm xong, Nghiêm Hạo Tường bèn nói chút chuyện chính "Anh tra được địa chỉ IP của cái điện thoại đó rồi, cũng không có vấn đề gì, định vị ở một tiệm net nước ngoài. Anh cũng tra cả người sử dụng điện thoại, phát hiện ra cái sim ấy thuộc sở hữu trợ lý cũ của Bạch Tố."

"Bạch Tố?" Bạch Tố trong ấn tượng của Lưu Diệu Văn không rõ ràng, tuy rằng quan hệ giữa hai gia tộc không hoà hợp nhưng cũng luôn giữ đúng mực, lấy đại cục làm trọng. Hai người họ chưa từng giao lưu trực tiếp với nhau, sau này Bạch Tố trao quyền cho đứa con trai vô dụng của mình, nhà họ Bạch mới dần dần xuống dốc.

Hai nhà Đinh - Bạch liên kết với nhau cũng không phải chuyện gì bí mật. Nhưng với thủ đoạn của Bạch Tố, Lưu Diệu Văn ngẫm nghĩ, hắn ta không thể một tay đưa Đinh Dương vào tù được, đã thế còn rời sự chú ý sang một nhân vật khác. Bạch Tố cũng không thể nắm trong tay nhiều chứng cứ phạm tội của Đinh Dương như thế, nhất định sau lưng hắn ta còn có người trợ giúp.

Nghiêm Hạo Tường hắng giọng hỏi "Chú định làm gì tiếp theo?"

Lưu Diệu Văn ấn huyệt thái dương "Chờ Tống Á Hiên tỉnh lại rồi nói sau, đều nghe anh ấy cả."

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy vậy bèn bật cười "Được, cúp đây."

Sau khi ngắt điện thoại, Lưu Diệu Văn cứ như trút hết gánh nặng ngã lên ghế sofa. Có một số chuyện xảy ra đã lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước, những chuyện chưa từng có lại phát sinh ở kiếp này. Vấn đề nan giải, đầu hắn cũng đau như búa bổ. Nhưng mặc kệ thế nào, đời này hắn phải bảo vệ cho Tống Á Hiên chu toàn.

Lúc Tống Á Hiên tỉnh dậy đã là giữa trưa, mơ mơ màng màng đi tắm, Lưu Diệu Văn cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu. Lê dép đi ra ngoài, vừa mới mở cửa đã thấy Lưu Diệu Văn đang loay hoay trong phòng bếp, Tống Á Hiên bèn khoanh tay nhìn hắn "Anh nấu cơm à?"

Lưu Diệu Văn lập tức lắc đầu "Đương nhiên không phải rồi. Anh mua cơm bên ngoài đó, cơm anh nấu thì ăn làm sao được." Lưu Diệu Văn tính ra vẫn tự biết khả năng nấu nướng hạng bét của mình. Tống Á Hiên tuỳ tay kéo một cái ghế ra, đồ ăn Lưu Diệu Văn mua đều là thứ thanh đạm, bánh bao cháo sữa đậu nành. Tống Á Hiên cầm lấy một chén cháo rồi bắt đầu ăn.

"Anh có tin ba tôi cấu kết với Đinh Dương không?" Tống Á Hiên thản nhiên hỏi một câu. Giữa cậu và Lưu Diệu Văn đã chẳng còn gì phải giấu diếm, cùng nhau trải qua hai đời người, cũng đã hiểu đối phương quá sâu sắc. Lưu Diệu Văn đang đun sữa đậu nành cho Tống Á Hiên, nghe vậy cũng chỉ ngừng lại một lát rồi trả lời "Không tin."

[TRANS|Văn Hiên] Để Người Chìm XuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ