Chương 25

2.4K 183 28
                                    




Giữa lúc mê mang, Tống Á Hiên mới nhớ ra, lần đầu tiên cậu gặp Trần Úc không phải là ở buổi đấu giá kia, mà là rất nhiều năm về trước tha hương xứ người. Đứa bé con lai nọ nom rất non nớt, trên cánh tay còn đầy những vệt đỏ, nhút nhát nhìn cậu bé đang ngồi trên xích đu, ánh mắt dường như chứa đựng ước ao.

Tống Á Hiên còn bé ngồi trên xích đu, liếc mắt nhìn thấy cậu bé kia "Cậu muốn chơi không?"

Đứa bé đó gật đầu, bất giác nuốt một ngụm nước miếng "Muốn."

Đó là một buổi chiều chơi rất vui, Tống Á Hiên tìm thấy một người bạn cùng nói chuyện giữa nơi đất khách toàn những người nói ngôn ngữ xa lạ này.

Hai đứa bé chơi đến khi ba của Tống Á Hiên trở về. Tống Minh Thành nhìn thấy đứa bé con lai bèn ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi "Cháu tên là gì?" Đứa bé nhất quyết ngậm chặt miệng, những vết thương trên người đến cả người lớn cũng khiếp sợ. Tống Á Hiên túm lấy ống tay áo ba mình "Ba ơi, cậu ấy đáng thương quá, hay mình đưa cậu ấy về nhà đi."

Tống Minh Thành dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Trần Úc. Ông nhìn thấy đứa trẻ đó cũng đang ngập tràn mong đợi nhìn mình, cuối cùng đành đồng ý. Nhưng ông vẫn hơi lo lắng, bèn liên hệ với cục cảnh sát địa phương. Hiệu suất làm việc của họ không cao, tận ba ngày sau mới đến đưa Trần Úc đi.

Đó là ba ngày vui vẻ nhất cuộc đời của Trần Úc. Hắn không cần lo lắng tính mạng mình, không cần lo lắng sẽ bị ba mình bỏ rơi, không cần nghĩ đến những tranh đấu trong gia tộc. Thế giới của hắn chỉ có Tống Á Hiên, Tống Á Hiên trở thành vầng sáng duy nhất trong cuộc đời hắn.

Tống Á Hiên chậm rãi mở to đôi mắt, lại nhận ra xung quanh tối thui. Cậu cố gắng giãy giụa, lại vô ý đụng vào đồ vật xung quanh phát ra âm thanh. Một giọng nữ ở trước mặt vang lên "Tỉnh rồi à?" Tống Á Hiên mơ hồ nhận ra giọng nói này, thử hỏi "Trịnh Nhu?"

Đôi mắt Tống Á Hiên đã dần thích ứng với bóng tối. Đôi tay cậu bị còng lại, chân cũng bị xích. Trịnh Nhu lạnh mặt nhìn về phía Tống Á Hiên, rũ sạch hình tượng dịu dàng trước kia "Đừng giãy giụa nữa, vô ích thôi."

Tống Á Hiên nhìn về phía Trịnh Nhu "Vì sao lại làm thế này?"

Trịnh Nhu đáp "Cậu không thích hợp ở bên Lưu Diệu Văn, chỉ có Simon mới là người thích hợp nhất. Cậu chỉ là đang nhất thời hồ đồ, giờ thì yên lặng chút, chờ tới nước S rồi, tôi sẽ trả lại tự do cho cậu."

Tống Á Hiên nhíu mày "Các người có biết mình đang vi phạm pháp luật không?" Trịnh Nhu cứ như nghe thấy truyện cười "Phạm pháp? Cậu tưởng Lưu Diệu Văn thì sạch sẽ à? Chuyện xấu hắn làm cũng không ít, giờ còn thoải mái thong dong như thế, vì sao chúng tôi lại không thể chứ."

Tống Á Hiên ấm ách lên tiếng "Vì sao cô lại một mực hướng về Trần Úc vậy chứ?" Trịnh Nhu cũng không vội đáp, thẫn thờ một hồi mới nói "Simon từng cứu mạng tôi, chắc cậu cũng biết. Tuyến thể của tôi bị thương, nếu không phải Simon nổ súng bắn chết tên ác ma kia, tôi không thể tự do như ngày hôm nay."

Tên ác ma kia chính là chồng của cô. Tống Á Hiên từng nghe qua một số tin đồn. Trịnh Nhu nói tiếp "Đừng chạy trốn, nơi này là cảng S, nửa tiếng nữa thuyền sẽ rời bến. Lưu Diệu Văn muốn tìm thấy cậu trong vòng nửa tiếng, có mà mò kim đáy bể!"

[TRANS|Văn Hiên] Để Người Chìm XuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ