Lưu Diệu Văn mất ngủ cả đêm. Hắn muốn giải thích cho Tống Á Hiên, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, lăn qua lộn lại trên giường đến tờ mờ sáng mới thiếp đi vì mệt, lại bị ánh nắng đầu ngày rọi cho tỉnh giấc.
Hắn vội vàng rời giường rồi bước nhanh đến nhà tắm rửa mặt. Dưới vành mắt đã có quầng thâm đen sì, Lưu Diệu Văn bực bội gãi đầu gãi tai, hắn không biết nên đối mặt với Tống Á Hiên thế nào.
Hắn thay quần áo xong bèn cầm thẻ rời phòng, chạy đến trước cửa phòng Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn giơ tay lên định gõ cửa, rồi lại do dự rụt lại. Không chờ hắn suy nghĩ kỹ càng, cánh cửa phòng bên đã vang lên một tiếng rồi mở ra, Hạ Tuấn Lâm còn chưa tỉnh ngủ nhìn Lưu Diệu Văn "Lưu Diệu Văn? Sao cậu lại đứng ở đây?"
Lưu Diệu Văn chỉ chỉ cánh cửa trước mặt "Em tới tìm Tống Á Hiên."
Hạ Tuấn Lâm dựa vào khung cửa, lướt lướt điện thoại "Sáng nay bảy giờ hơn cậu ấy đã về rồi, không nói gì với cậu à?"
Lưu Diệu Văn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Hạ Tuấn Lâm, hình như là mấy tin nhắn của Tống Á Hiên, nói cậu phải trở về bệnh viện nên đã bắt chuyến xe buýt sớm. Hắn ảo não ôm đầu "Được, em biết rồi, anh nói với Nghiêm Hạo Tường em cũng có việc đi trước. Mọi người chơi vui vẻ nhé, bai bai."
Hạ Tuấn Lâm hơi há miệng muốn nói gì đó, nhìn Lưu Diệu Văn gấp gáp chạy đi, lời chưa nói ra bèn nuốt vào trong. Cậu bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng nói một câu "Không thấy một ngày đã hoảng rồi cơ à?"
Đúng là hôm nay Tống Á Hiên phải về bệnh viện một chuyến, nhưng cũng không phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là cậu muốn tránh đối mặt với Lưu Diệu Văn một thời gian mà thôi. Hôm nay đồng nghiệp của Trần Úc xuất viện, Omega đó tên là Trịnh Nhu. Trần Úc nhắn tin nhờ cậu giúp đỡ cô ấy một chút, cậu cũng không thể từ chối.
Sắc mặt Trịnh Nhu tốt lên không ít, thoạt nhìn chẳng khác gì một người phụ nữ ba mươi tuổi đầy với tương lai rộng mở, rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ hốc hác khi còn nằm trên giường bệnh "Bác sĩ Tống, thời gian vừa rồi cảm ơn cậu nhiều lắm."
Tống Á Hiên cùng cô đi xuống lầu hai lấy báo cáo kiểm tra tuyến thể, xua tay nói "Không có gì đâu ạ."
Trịnh Nhu dịu dàng cười nói "Hôm nào để tôi mời cậu bữa cơm nhé, à, cậu thấy em trai tôi thế nào?"
Em trai tôi đương nhiên là chỉ Trần Úc. Tống Á Hiên không phải là không hiểu ý Trịnh Nhu, chỉ đành cười lớn ngại ngùng nói "Trần Úc khá tốt ạ."
Trịnh Nhu nhìn Tống Á Hiên "Tôi là người thẳng thắn, cậu đừng chê tôi phiền nha. Em trai tôi nó có ý với cậu, ai cũng nhìn thấy, vậy ý cậu thế nào?"
Tống Á Hiên hoàn toàn không muốn suy nghĩ về chuyện yêu đương, chỉ có thể khéo léo đáp lại "Hiện tại thì tôi chưa định yêu đương."
Bác sĩ phụ trách chính đưa báo cáo kiểm tra tới, Tống Á Hiên đứng bên cạnh có chút choáng váng. Bác sĩ họ Trương, nói qua một lượt những thứ cần chú ý với Trịnh Nhu, cô cũng vâng dạ hết lời, sau đó gọi xe tới đón. Tống Á Hiên vốn định tiễn cô xuống lầu nhưng lại bị từ chối "Vốn đã làm phiền cậu nhiều rồi, việc nhỏ này thì thôi không cần nữa. Nhưng mà bác sĩ Tống này, tôi hi vọng cậu có thể xem xét lại em trai tôi, dù sao bỏ qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu. Tôi đi trước nhé, chào cậu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS|Văn Hiên] Để Người Chìm Xuống
Fanfiction𝐓𝐞̂𝐧 𝐠𝐨̂́𝐜| 让他坠落/ Để Người Ấy Rơi Xuống 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉| 喧日/ Huyên Nhật Dịch bởi 𝐆𝐢𝐚𝐧𝐠 @piaohuxiannv 𝐈𝐧𝐭𝐫𝐨| Câu chuyện kể về một tên ngốc không hiểu tình yêu là gì đánh mất rồi đi tìm lại một tên ngốc khác không dám yêu. "Cứ để ngườ...