Chương 22 (1)

1.6K 135 16
                                    

Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út ngược sáng toả ra những tia lấp lánh. Tống Á Hiên dựa vào lồng ngực Lưu Diệu Văn, giơ tay nhìn chiếc nhẫn hình đuôi cá trên tay mình "Anh lúc nào cũng mang theo đôi nhẫn này à?"

Một đêm nồng nhiệt khiến giọng nói cũng khàn khàn. Lưu Diệu Văn vùi mặt vào mái tóc mềm của cậu. Hương chanh thanh mát quấn quít với bạc hà vẫn còn quẩn quanh trong không khí, vậy nên Lưu Diệu Văn vẫn chẳng thể nào dứt khỏi người bên cạnh được. Hắn thấy rất an tâm "Lúc nào cũng thể đeo nó lên cho em."

Tống Á Hiên đấm một cái vào vai Lưu Diệu Văn, nâng mắt nhìn người bên cạnh "Lưu Diệu Văn, đời trước sau khi em mất, Tiểu Vọng có ổn không, sống có hạnh phúc không?" Thực ra cậu vẫn luôn muốn hỏi Lưu Diệu Văn câu này, nhưng vì đủ thứ chuyện mà chưa hỏi được. Hiện giờ hai người ở bên nhau một lần nữa, chuyện Tống Á Hiên quan tâm nhất vẫn là bé con ở kiếp trước của họ.

Gương mặt tươi cười của Lưu Diệu Văn cứng đờ, sửng sốt một lát mới hồi thần "Rất hạnh phúc, trở thành một người ưu tú, cưới một người vợ xinh đẹp, có những đứa con đáng yêu. Nếu em ở đó, nhất định sẽ rất tự hào về con."

Nụ cười của Tống Á Hiên bỗng chua xót "Thế à? Thế là được rồi." Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên thất thần là biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn vùi đầu vào hõm cổ Tống Á Hiên "Nhớ Tiểu Vọng đến vậy sao? Vậy chúng ta cố gắng thêm chút là được rồi."

Hương bạc hà lại một lần nữa nồng nàn. Không đợi Tống Á Hiên kịp nhận ra, Lưu Diệu Văn đã hôn lấy bờ môi cậu, chăn đơn trắng tinh che lấy hai cơ thể. Thế nhưng không ai biết, Lưu Diệu Văn nói dối.

Dáng vẻ thật sự của Lưu Diệu Văn tuổi mười chín là như thế nào? Chẳng ai hiểu rõ bản thân mình hơn chính hắn. Từ nhỏ, hắn lớn lên trong một gia đình không ấm áp gì cho cam. Cả ba và mẹ đều là những nhân vật kiệt xuất trong lĩnh vực công việc, nhưng bận bịu tối mặt tối mũi, chẳng ai có thời gian để chăm sóc cho gia đình. Thế nên từ khi còn rất bé xíu, Lưu Diệu Văn đã hiểu chuyện hơn đám bạn bè cùng trang lứa nhiều lắm. 

Ba hắn là một Alpha, mẹ là một Beta, là một gia đình AB phổ biến trong xã hội thời bấy giờ. Omega khan hiếm, có lẽ sự tiếp xúc duy nhất đối với giới tính này của Lưu Diệu Văn là với người cô của mình - Omega bị đàn ông lừa gạt nên sinh ra một đứa con khác họ. Ngu ngốc vô cùng - đây là ấn tượng đầu tiên của hắn với Omega.

Thậm chí trong tất cả các kế hoạch tương lai của Lưu Diệu Văn, hắn chưa bao giờ muốn kết hôn với một Omega yếu ớt từ thân thể đến tâm hồn. Hắn muốn tìm một Beta ưu tú có năng lực ngang bằng với mình hơn.

Thế nhưng kế hoạch đổ bể, sức khoẻ của Lưu Trung gặp vấn đề, tuổi Lưu Diệu Văn thì còn quá nhỏ để cáng đáng nhà họ Lưu, cuối cùng chỉ có thể giao một phần cho Mã Gia Kỳ quản lý. Thế nhưng Mã Gia Kỳ chung quy cũng không phải là người kế thừa chân chính của nhà họ Lưu, cho nên Lưu Diệu Văn năm mười chín tuổi nơi đất khách được đón về nhà, bắt đầu học cách làm ăn ở thế giới ngầm.

Trận xô xát sau hẻm ngày ấy là mối làm ăn đầu tiên đến tay Lưu Diệu Văn sau khi hắn về nước, nói trắng ra là cướp đoạt địa bàn với thế lực khác. Cũng vì nông nổi tuổi trẻ nên hắn đơn thương độc mã đi tới nơi, vậy nên khi nhìn thấy mười mấy người đứng trước mặt, trong lòng hắn khó tránh khỏi hoảng hốt.

[TRANS|Văn Hiên] Để Người Chìm XuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ