Chương 25: Đừng hẹn hò

1.3K 47 0
                                    

Ghế sa-lon trong phòng khách là hình chữ L, phía trước mặt có một cái bàn trà thủy tinh. Đoàn Gia Hứa và Tang Diên ngồi sánh vai cùng một chỗ, ở giữa hai người cách nhau một khoảng.

Thừa ra một chỗ trống.

Tang Trĩ ban nãy theo bản năng ngồi vào vị trí kia, vừa vặn là ngay bên cạnh Đoàn Gia Hứa.

Bởi vì tình huống lần này đột ngột xảy ra, đầu óc Tang Trĩ tở nên trống rỗng. Cô thậm chí quên cả việc phải cất điện thoại vào vì điện thoại vẫn còn đang hướng về phía Đoàn Gia Hứa, vẻ mặt vừa bất an vừa căng thẳng.

Thoáng nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tang Diên ném điều khiển trò chơi sang một bên, cau mày hỏi: “Tiểu quỷ, em chụp cái gì đấy.”

Tang Trĩ không biết nên giải thích như thế nào, lúng ta lúng túng ngẩng đầu.

Nhìn thấy phương hướng chụp của điện thoại, Đoàn Gia Hứa nhướn mày, khóe môi tùy tiện cong lên. Sau đó, anh nghiêng người về phía trước, ghé sát vào trước mặt Tang Trĩ, có vẻ đầy hứng thú: “Hử? Chụp tôi sao?”

Tang Trĩ rụt người ra phía sau, lập tức giấu đi điện thoại ra sau gối: “Không, không phải.”

“Không phải sao?”

“...”

“Vì sao lại chụp tôi?” Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng điệu, trong lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt, “Tôi đẹp trai đến vậy sao?”

Nghe anh nói thế, Tang Diên lập tức cười giễu cợt: “Mày có cảm thấy xấu hổ không hả.”

Anh ấy hình như nghĩ đến chuyện nào đó, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Trĩ: “Không phải em muốn chụp để….”

Không đợi anh ấy nói hết, Tang Trĩ đứng bật dậy, ánh mắt như có như không nhìn hai người họ nói thật nhanh: “Em nói với bạn học là em có anh trai cực kỳ đẹp trai.”

Tang Diên ngừng nói ngay lập tức.

Hai gò má của cô có chút hồng hồng, vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ. Dường như thật sự không nghĩ được lý do nào khác, nghẹn nửa ngày mới nói một câu: “…nhưng em không muốn đem hình của anh cho bọn họ xem.”

Tang Diên: “...”

Nói xong, Tang Trĩ ngay lập tức chạy về phòng mình, để lại sau lưng một mảnh yên tĩnh.

Phòng khách trong nháy mắt trở nên an tĩnh, im lặng đến mức có một chút xấu hổ không nói thành lời. Hai người con trai mỗi người ngồi một đầu, biểu cảm khác biệt, mà cảm xúc trên khuôn mặt cũng khác nhau rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Tang Diên quay đầu nhìn Đoàn Gia Hứa, mím môi thành một đường thẳng, cảm xúc dần dần phai nhạt, cảm giác uất ức nghẹn đầy họng phun ra: “Tao còn tưởng nó muốn chụp lại để tố cáo với ba mẹ.”

Độ cong khóe môi Đoàn Gia Hứa nhạt dần, ra vẻ bình thản ‘ừ’ một tiếng.

Dường như lại nhớ đến lời nói của Tang Trĩ, Tang Diên chậm rãi thở hắt ra, muốn kiềm chế sự tức giận, nhưng khí nóng vẫn bốc lên: “Mẹ nó như vậy thì thà tố cáo còn hy hơn đó.”

“...”

Lại yên tĩnh thêm vài giây.

“Bà nó.” Tang Diên nhịn không được, đột nhiên bật dậy, “Mày cứ chờ đây trước đã.”

[FULL] Vụng trộm yêu anh - Trúc DĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ