...
- Và tao đang tự hỏi mày đang làm mẹ gì ở đây?
Rindou cất lời chửi rồi đánh ánh mắt thoáng qua người trước mặt đang ung dung ngồi trên chiếc ghế dựa mà chéo đùi này sang đùi bên kia, hắn vẫn mặc bộ quần áo bang phục trắng, vẫn mái tóc đen xoăn, cùng với chiếc khuyên bên tai trái màu vàng hình dẹp nối lại với nhau như đường xích, nhưng đặc biệt hôm nay hắn khác ở chỗ đó là mắt của hắn, hắn không kẻ mắt hoặc hắn chỉ đánh nhẹ dưới mi mắt màu nhạt nhẹ.
Lại đổi phong cách khác à?
Nực cười phải không nhưng đó là sự thật. Kokonoi luôn kẻ ngay đuôi mắt mình một chút màu đỏ làm tôn lên sự ma mị và vẻ tinh ranh của hắn, có lần em đã chọc hắn về cái phong cách dị người đó và hắn đã đáp lại em bằng một câu
- Mày có kẻ được như tao không mà nói, à mà quên với cái thằng bốn con mắt như mày thì kẻ sao haha!!!
Lúc đó, Rindou tự hỏi, mình có bao nhiêu kiên nhẫn để thằng khốn này còn nhởn nhơ tới giờ.
Em đóng lại cuốn sách mình đang đọc dang dở để lên sopha bên cạnh, để tiếp chuyện vị khách chẳng mời mà tới.
Đôi mắt lười nhát liếc đến nổi muốn banh luôn cái bản mặt của Kokonoi. Nè nè, em vẫn chưa quên cái vố chơi mới vài ngày trước đâu nha, thằng khốn này chuẩn bị chầu diêm vương là vừa.
Không cần nhìn nhiều vào khuôn mặt của em nhưng Kokonoi vẫn thừa biết người kia đang không ngừng muốn anh tươi nuốt sống mình chỉ qua cặp kính tròn trong suốt kia.
- Cái thái độ khi khách đến thăm mày là vậy à?
Hắn nham nhở cười lên rồi hắn cũng chẳng cần sự cho phép của em mà tự tiện cầm lấy bình nước rót cho mình cốc nước khiến mặt Rindou càng ngày càng đen, rút khẩu súng ngay hông giơ về phía Kokonoi, em cất giọng đầy mỉa mai
- Hãy ngậm mồm vào trước khi đây là lần cuối mày được cười.
- Eo ôi, mày căng quá, vụ đó sao mày nghĩ là tao, rủi thằng khác trong bang hay là Mikey sao?
Kokonoi uống hết cốc nước rồi nhún vai tỏ ra vô tội, ngón trỏ hắn để lên cằm, đôi mắt thì nhìn lên trần nhà như thiếu nữ đang suy nghĩ và điều này khiến Rindou càng muốn tiễn hắn về tây thiên cực lạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc | Tokyo Revengers
Fanfiction" Kẹo bọc dao " - Ngọt cho đến khi đau đớn nơi đầu lưỡi lúc nào chẳng hay vì mãi đắm chìm trong vị vốn có. Sano Manjirou × Haitani Rindou