Nhắc đến Ran thì Rindou như được truyền thêm nghị lực.
Là thật sao? Anh Ran thật sự đang ở gần đây sao?
Em ngồi dậy một cách chật vật, thở hắt một tiếng vì cơn đau nơi tư mật. Đưa tay tìm lại quần áo rồi mặc vào, tuy hơi chậm chạp nhưng em kiên trì không bỏ cuộc nên đã mặc xong quần áo tươm tất.
Mikey chứng kiến một cảnh như vậy, đôi mày khẽ nhíu lại.
Em đi từng bước chậm chạp, vượt ngang mặt Mikey, em đã không để ý cậu ấy dù chỉ một thoáng qua. Trong tâm trí của em chỉ mong gặp được người anh hai của em.
...
Anh Ran... Anh Ran...Anh đâu rồi...
Em lê bước cơ thể đau nhức của mình trên con phố đông người. Rin cứ nhìn qua người này rồi, rồi nhìn qua người kia, nhìn qua đường bên đây rồi nhìn sang bên kia đường.
Đi đến mỏi mệt nhưng em vẫn không tìm thấy anh hai mình, em bước đi có chút loạng choạng vì mệt, vì đau, vì đói nữa. Cả ngày hôm nay em chưa bỏ vào bụng mình cái gì cả.
- Ấy...
Em va phải một người lạ, người kia nhanh tay đỡ lấy em khi em sắp ngã
- Cậu gì đó, cậu ổn chứ, trông cậu xanh xao quá.
- Cảm ơn, không sao...
- Cậu cần đến bệnh viện không...ơ này... này... cậu...
Em không để người lạ kịp nói gì, nhanh chóng tránh người ấy rồi bước đi.
Em chẳng còn quan tâm mọi thứ xung quanh nữa, mặc kệ những ánh mắt khác thường của những người qua đường, em biết bây giờ em chẳng khác một kẻ tâm thần.
Bất chợt cơn đau nơi tư mật nhói lên khiến em ngã sấp xuống mặt đất.
Em nằm đó, không nhúc nhích cũng không phải mất ý thức.
Tuy nhiên em đã bật khóc lên chỉ vì vết đau vốn chẳng là gì với em, mọi uất ức trong lòng nay bộc lộ ra hết vì một cú ngã
Những người xung quanh chỉ đi ngang qua chứ không ai giúp em, cũng chẳng ai hỏi thăm, xem em như vô hình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc | Tokyo Revengers
Fanfic" Kẹo bọc dao " - Ngọt cho đến khi đau đớn nơi đầu lưỡi lúc nào chẳng hay vì mãi đắm chìm trong vị vốn có. Sano Manjirou × Haitani Rindou