Chương 170

26 0 0
                                    

"Tư Kỳ, khi nào chúng ta mới được ăn cơm?"

"Cậu muốn ăn gì?"

"Trúc á." Ngoài trúc ra cũng không ăn được thứ khác.

"Ồ, còn muốn ăn gì nữa không?"

"Tôi còn muốn uống sữa bột." Cậu đã lâu rồi không uống sữa, nghĩ lại cũng đã hơn một ngày rồi.

"Nghĩ đến nó là được."

Ngón tay nhỏ mập mạp của Cát Lan chỉ vào cậu, lấy tư thế gấu trúc lăn đến một góc, va mạnh vào hai tấm gỗ bị bỏ trên sàn nhà.

Giận cũng vô dụng, cậu từng thấy kẻ bắt cóc nào có nghiệp vụ cung cấp sữa bột chưa? Tả Ngôn ngồi xếp bằng ở giữa giường, chống cằm nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt.

Cửa là cửa sắt, trên cửa có hai lỗ thông gió to bằng lòng bàn tay, ngoài cửa có người trông coi, nhưng từ trong phòng nhìn ra không thấy ai, hẳn là ở chỗ ngoặt bên ngoài.

Có tiếng cắn hạt dưa, lại không nghe được tiếng nói chuyện, hình như có người đến, cậu nghe được âm thanh mơ hồ chắc là tới giờ thay ca.

Hôm qua dẫn Cát Lan đi vệ sinh, cậu cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, tóm lại hai người bị trúng chiêu. Sau khi Cát Lan té xỉu, Tả Ngôn vốn định cõng cậu đi, lại vướng vào một vòng luẩn quẩn. Chỗ ánh sáng chiếu tới là phạm vi bọn họ có thể di chuyển, nếu muốn ra ngoài sẽ đụng phải một vách tường vô hình.

Mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng, là mùi mà cậu đã ngửi được từ xe gỗ của bà lão kia, sau đó, cậu cũng mơ hồ mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, hai người đã ở tầng hầm này rồi.

Tả Ngôn đoán đây chắc là tầng hầm ngầm, không có cửa sổ, cũng không cảm nhận được ánh mặt trời, ngược lại hơi lạnh tràn ra từ vách tường, giống với hơi lạnh cậu cảm nhận được trong nhà vệ sinh, Tả Ngôn có thể cảm giác được thân thể mình bài xích thứ này.

Như vậy xem ra, âm khí không phải hình thành tự nhiên, mà có người cố ý làm ra.

Từ lúc tới thế giới này cậu cũng không trêu chọc người nào, thật sự không rõ là ai đã bắt cậu.

Có thể là người có xích mích với Tư Già, bắt cậu làm con tin, hoặc là vì thể chất của cậu. Tóm lại sẽ không có lý do thứ ba, sở dĩ Tả Ngôn chắc chắn như thế, là vì bọn họ sử dụng năng lực đặc thù.

Bất kể thứ khiến bọn họ trúng chiêu là gì, cũng chắc chắn không phải là người.

"Tư Kỳ, tôi đói bụng." Cát Lan xách theo hai tấm ván gỗ lăn lại đây.

Còn không đói sao? Một ngày gấu trúc ăn mười mấy kí đồ ăn, mặc kệ ăn măng có no hay không, một ngày mười tiếng luôn ăn không ngừng nghỉ.

Tính từ lúc bị bắt cóc đến bây giờ, cậu cũng không rõ đã bao lâu rồi. Không ôm bao nhiêu hy vọng lục lọi khắp người, thế mà thật sự có kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Đây là gì vậy?"

Tả Ngôn nói: "Kẹo cao su."

Cát Lan hỏi: "Có thể ăn được không?"

[Edit] Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ