Chương 179

33 2 0
                                    

Gió nhẹ đưa liễu bên hồ, cành liễu khẽ lay động rào rạt, tựa như cô gái xinh đẹp tuổi 28 thấp giọng thì thầm với gió.

"Vừa rồi tôi không nhìn lầm, là Cố Chấp, nhưng rõ ràng cậu ấy đã......"

Sở Thế Hùng cau mày, vừa rồi thấy cậu chạy như điên chạy xuống, hắn đã đứng ở cửa sổ nhìn. Khoảng cách không gần, không thấy rõ mặt, nhưng người kia thì ngồi xe lăn, còn Tả Ngôn lại gấp đến không chờ nổi. Trong đầu hắn lóe lên một ý không thể tin, hắn đuổi theo xuống đứng ở nơi xa nhìn, quá giống, nhưng người kia rõ ràng đã chết rồi.

Cố Chấp, đã chết từ 6 năm trước rồi.

"Anh ấy chưa chết đâu."

Sở Thế Hùng nói: "Cậu không cần nói, tôi đã thấy rồi, rốt cuộc sao lại thế này?"

"Một câu hai câu nói cũng không giải thích hết được, bản thân tôi cũng không rõ lắm, chờ tôi hiểu rõ thì nói cho cậu." Tả Ngôn vươn người hai lần, nhìn hồ nước phía trước, gãi đầu, một cái tay khác vuốt túi quần, ăn hết kẹo rồi.

Sở Thế Hùng nghe cậu nói như vậy cũng không hỏi thêm, hắn biết quan hệ của hai người. Nếu người nọ thật sự là Cố Chấp, thì người nóng vội không ai hơn Tả Ngôn.

"Nếu cậu ấy còn sống tại sao mấy năm nay không tới tìm cậu, nếu không phải vì cậu ấy cậu cũng sẽ không......"

"Nếu không phải vì anh ấy, tôi đã không sống đến bây giờ."

Sở Thế Hùng biết cậu không muốn nói chuyện này, nên chuyển đề tài đi "Còn chưa nói gì thì đã bảo vệ như vậy, cậu thấy sắc quên nghĩa."

Tả Ngôn buông tay "Ai bảo anh ấy đẹp như vậy chứ."

"Lúc trước cậu nói mắc bệnh tương tư không phải là thật đâu nhỉ?" Sở Thế Hùng sờ bộ râu mà mình quên cạo, cái này gọi là nam tính, vô tình đưa tay lên chạm, đột nhiên khiến hắn nhớ chuyện này.

Tả Ngôn quay đầu đánh giá hắn, từ trên xuống dưới đều nhìn một lần "Đại Hùng."

Cậu đột nhiên nghiêm túc làm Sở Thế Hùng sửng sốt "Sao thế?"

"Chắc không phải cậu yêu thầm tôi đâu ha."

"Đúng rồi, tôi yêu thầm cậu mười tám năm, từ lúc cậu không còn tè dầm tôi đã yêu cậu rồi." Sở Thế Hùng bày ra tư thế Tây Thi ôm trái tim nói.

Tả Ngôn nhớ lại "Tôi nhớ khi đó cậu còn vẫn còn tè dầm."

"Cái tính không biết xấu hổ này của cậu không đổi chút nào."

"Quá khen, quá khen rồi."

Hai người cãi nhau ầm ĩ, tình hữu nghị bị tách ra mấy năm lại khôi phục. Có một số việc không nên nói, cho dù là bạn bè cũng phải có không gian riêng tư.

Qua mấy ngày, Tả Ngôn như hòn vọng phu mỗi ngày đều ngồi xổm bên bồn hoa bệnh viện, lúc rảnh rỗi thì trêu chọc mấy đứa bé "Đã sẽ đi ăn cùng nhau mà, ai."

Lười nhác vươn vai, hôm nay lại không đến, cúi đầu xem xét cổ tay, đã là ngày 17, nhìn xung quanh, vỗ xuống bụi trên mông quay về nhà.

[Edit] Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ