Chương 192

24 1 0
                                    

Tả Ngôn đi xuống lầu, nhìn trái phải vài lần, tìm được một chiếc xe, không đợi người đàn ông lên tiếng liền ngồi vào xe, có người đuổi theo sau "Thiếu gia!"

Sở Thế Hùng ra sau liếc mắt một cái đã thấy chiếc xe nghênh ngang rời đi, hắn giữ chặt người đàn ông kia "Đó có phải Tả Ngôn không?"

"Là thiếu gia nhà tôi, Sở thiếu cậu......"

Lời nói bị bao phủ trong gió, Sở Thế Hùng lái xe đuổi sát theo sau, ban đầu còn miễn cưỡng đuổi kịp, nhưng khi qua mấy chỗ ngoặc, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng xe phía trước, một quyền nện lên tay vịn "Mẹ nó, quả nhiên Tả Tứ dạy ra em trai tốt mà."

Ăn nhậu chơi bời hắn làm được, nhưng mẹ nó không đua xe, cái này tùy ý quậy sẽ không còn mạng nữa. Nghĩ một hồi liền gọi điện thoại, qua một tiếng reo có người bắt máy: "Tả Ngôn lái xe của anh đi rồi."

Tả Tứ xoay người rời khỏi phòng "Sao lại như vậy?"

"Thật sự là Lục Bác sao?" Sở Thế Hùng nhìn hắn hỏi.

Tả Tứ nói: "Ừ."

"Cậu ấy đi tìm Lục Bác."

Tả Ngôn tới quân bộ bị người ngăn ở cửa không cho xuống, theo sau là thông báo của Tả Tứ, chờ đến khi hai người gặp mặt đã là mười phút sau.

Tả Tứ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy em trai yên tĩnh ngồi trên ghế, trên mặt là biểu tình trống rỗng, nghe được tiếng anh mới ngẩng đầu, câu đầu tiên nói chính là "Anh, em muốn gặp Lục Bác."

"Gặp rồi thì em muốn nói cái gì? Hiện tại cậu ta là người có hiềm nghi ám sát Kha Mặc Du, còn chưa biết đằng sau có chủ mưu hay không, Tả Ngôn, em lấy thân phận gì gặp cậu ta?" Tả Tứ đi đến trước mặt cậu, nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

Tả Ngôn ngửa đầu "Kha Mặc Du không chết, người sắp chết là Cố Chấp, anh, Cố Chấp sắp chết rồi."

Nhìn cậu như vậy trong lòng Tả Tứ không hề dễ chịu, anh sờ đầu cậu "Cố Chấp sẽ không chết." Tiểu tử kia không thể chết, vì em trai anh, không thể chết.

"Em muốn gặp Lục Bác."

Tả Tứ bình tĩnh nhìn cậu "Được, chỉ cần cậu ta bằng lòng gặp em."

——

Lục Bác ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tả Ngôn đã mở miệng hỏi "Cố Chấp chết rồi à?"

"Tại sao?"

Tả Ngôn đến gần, ngồi đối diện hắn, hắn cười rộ lên khiến người ta không nhìn ra được biểu hiện gì trên gương mặt thiện lương, thế nhưng trong lòng Lục Bác tiếc nuối.

"Tại sao cái gì?"

"Lúc cậu và Sở Thế Hùng đến đại sảnh đón tôi là lúc động thủ tốt nhất, sau khi kíp phát nổ sẽ không phạm tới cậu một phân một hào nào, thậm chí sẽ không ai nghi ngờ cậu. Thế nhưng lại cố tình chờ Cố Chấp tới mới động thủ, người cậu muốn giết thật sự là Kha Mặc Du sao?!" Thời khắc này, đầu óc Tả Ngôn tỉnh táo đến lạ thường.

Lục Bác cười, chống tay lên bàn, nghiêng người về trước "Hắn đã không nhớ cậu, tại sao cậu còn ở bên hắn."

Tả Ngôn siết chặt tay "Cậu nói cái gì?" Mỗi một chữ đều là cắn răng nói ra.

[Edit] Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ