Chương 177

28 2 0
                                    

Lúc Tả Ngôn chạy đến chỗ ngoặt đã không thấy bóng dáng mấy người kia, lòng cậu nôn nóng, ảo não sao lại không nhanh hơn, chỉ đành tự an ủi có lẽ cậu nhìn lầm rồi.

Ánh mắt vô thức đánh giá xung quanh, thấy cách mấy mét bên ngoài có một đứa bé đạp xe chậm rì rì chạy qua cậu.

Đứa bé vui vẻ liếm kẹo, vị chanh, chua đến mức khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại thế nhưng vẫn ăn rất vui vẻ.

Đạp tới đạp tới thì cảm thấy xe bất động, mở mắt nhỏ nhìn, một đôi giày trắng đang đạp lên bánh xe nó, đứa bé nào có sức lực như người lớn, theo hướng chân ngước nhìn lên trên "Anh đạp lên xe em rồi."

Tả Ngôn ngồi xổm xuống "Kẹo ngon không?"

"Ngon cũng không cho anh đâu."

Nhà ai mà xui xẻo thế.

"Bạn nhỏ này, anh thương lượng với em một chuyện."

"Muốn ăn thì không có, muốn mạng thì có một cái."

Tả Ngôn đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, nếu đã như vậy......

————

Ở nơi xa có mấy người vây quanh một thanh niên ngồi xe lăn chậm rãi đi tới, một người đẩy xe lăn nhỏ giọng nói với hắn: "Thiếu gia, gia chủ vừa gọi điện đến, dặn ngài về sớm một chút."

"Tôi biết rồi." Trong chốc lát, âm thanh từ tính mang chút khàn khàn vang lên "Đã.... Mấy giờ rồi?"

"11 giờ 38 phút 54 giây, tốt, hiện tại là 11 giờ 39 phút."

Giọng nói xa lạ truyền đến từ đăng trước, thanh niên hơi ngước mắt.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, con ngươi sâu thẳm lại phá lệ phù hợp với gương mặt tái nhợt, chỉ là nhàn nhạt nhìn cậu một cái như vậy, đã khiến lòng cậu nhảy loạn.

Mấy người bên cạnh thanh niên đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cậu, Tả Ngôn đưa tay lên chào hỏi bọn họ.

"Buổi trưa tốt lành, gặp nhau chính là duyên phận, có muốn cùng ăn một bữa không?"

"Đạp xe đi?" Người trước mắt dáng người thon dài, lại ủy khuất mình ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ, trong lòng ngực là một đứa bé, trong miệng còn đang ngậm kẹo.

Tả Ngôn nhìn khẩu trang của hắn "Vẫn còn tốt, cũng chỉ đạp đến Thiên Khách Cư, ở đó có chỗ đậu xe. ''

Thanh niên nhàn nhạt liếc nhìn cậu, con ngươi rũ xuống, người phía sau đẩy xe lăn vòng qua Tả Ngôn, mấy người còn lại cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.

Tả Ngôn như không nhìn thấy, cưỡi xe đạp đi theo bên cạnh bọn họ "Trời nóng như vậy anh đeo khẩu trang không thấy nóng sao?"

Không có người trả lời cậu, Tả Ngôn vui vẻ chạy tới trước bọn họ "Có muốn tới Thiên Khách Cư không? Tôi mời khách, món vịt của họ ăn rất ngon, có điều rất đắt, ăn một lần nghèo nửa tháng."

Cổng lớn bệnh viện cách đó không xa, một người cưỡi xe đạp đi theo người ngồi xe lăn, miệng nói không ngưng nghỉ, đã nói hơn hai phút rồi, những vẫn không ai để ý cậu.

[Edit] Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ