37. Biển

331 46 12
                                    

Gun Atthaphan sau giây phút ấy trở nên bướng bỉnh hơn thường ngày. Không muốn ai đến gần mình cũng không muốn nói chuyện cùng ai. Hay cau có khó chịu với tất cả mọi thứ. Và không thèm đoái hoài đến White Nawat, người bạn này có nói gì cậu cũng mặc kệ. Chỉ khi nhắc đến Off Jumpol và việc đi xét nghiệm cậu mới có phản ứng mà nhìn White. Một ánh nhìn phẫn nộ và pha lẫn chút đau thương.

Qua ngày hôm sau cậu mới bình tình hơn, ngoan ngoãn hơn. Tuy vẫn hay nhíu mày khó chịu khi có người đến nhưng bác sĩ, y tá dặn gì cậu cũng lịch sự gật đầu như đã hiểu, nghe theo lời họ. Cũng không bỏ bữa hay bỏ chạy lung tung không chịu hợp tác.

Chỉ là, ngoại trừ một việc.

Đêm đến là lúc những vì sao xuất hiện rõ ràng trên nền trời, mà ở đây do ảnh hưởng bởi ánh sáng nhân tạo nên nó không nhiều như ở đảo. Gun Atthaphan lặng lẽ đứng bên cửa sổ mà ngắm nhìn. Trời đã khuya, White đã ngủ, cậu cảm nhận chút giây phút bình yên ngắn ngủi. Dẫu cho có thuốc ngủ đi chăng nữa thì cậu cũng không tài nào ngủ được. Những kí ức đã cũ, những kỉ niệm không thể quên luôn ùa về làm cậu ngây ngốc mà cười. Gun Atthaphan nhớ vào một đêm đầy sao, cậu bắt đầu trải lòng, cậu đưa ra một lời hẹn, cùng nhau, cậu sẽ đưa anh đi đến mọi nơi mà anh muốn. Sẵn sàng làm một người kề cạnh không kể tháng ngày.

Cậu luôn mơ tưởng về ngày đó sẽ là chuỗi ngày rất hạnh phúc.

Chỉ là mắt đã ươn ướt làm nhoè đi cảnh tượng hạnh phúc mà cậu tạo ra. Hình ảnh về chú khỉ nhỏ ra đi ngay trước mắt và bóng lưng cô độc của người kia không thể nào ngừng đeo bám lấy cậu. Nó làm cậu trở về với thực tại có vẻ không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng mà, Gun Atthaphan vốn là người không dễ dàng gì mà từ bỏ!

Cậu nhẹ nhàng quay về giường, tránh gây ra tiếng động đánh thức White. Gun Atthaphan cầm lấy điện thoại mà White đưa cho cậu lúc sáng, liên tục gõ tìm kiếm thông tin, tìm một mạch từ 12h khuya đến 3h sáng. Duy nhất chỉ có một việc đó là tìm hiểu về hòn đảo Lawa! Cậu chỉ có chút thông tin ít ỏi được Off Jumpol cấp cho bằng dáng vẻ không nghiêm túc trước đây, còn lại cậu hoàn toàn không biết một cái gì. Gun Atthaphan quyết lục tung những gì có thể, dù chỉ là cơ hội nhỏ nhoi cậu cũng phải thử!

Là để giải quyết khúc mắc về mọi chuyện đã xảy ra. Là để thấp sáng cho mình hi vọng hoặc bị dập tắt như ngọn lửa nhỏ tàn phai.

Thời đại công nghệ phát triển nhanh chóng, cậu tin rằng ít nhiều gì sẽ có thứ mà cậu cần. Dù hòn đảo này không dễ thấy nhưng chỉ cần một người biết thì chắc chắn sẽ có người thứ hai, thứ ba,...Không ít người tin vào những chuyện kì bí, chắc chắn họ có nghiên cứu, sưu tầm, biết chút gì đó về nó.

Thế nhưng suốt 3 tiếng đồng hồ miệt mài, rốt cuộc chỉ là công dã tràng.

Gun Atthaphan tỉnh giấc sau khi tìm kiếm đến gần như kiệt sức. Ăn xong bữa sáng, cậu lại với lấy điện thoại tiếp tục việc của mình. Nhưng chốc chốc là lại có người nhắc nhở cậu không nên sử dụng quá nhiều. Cậu biết rõ là không tốt nhưng không thể ngăn cản bản thân muốn giải đáp được khúc mắc.

[OffGun] Hòn ĐảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ