20. Mong đợi điều gì?

316 43 12
                                    

Lông mi dài khẽ động, Gun Atthaphan từ từ mở mí mắt nặng nề của mình lên. Vì hướng mặt ra ngoài nên có phần chói bởi ánh nắng mặt trời. Nó không chiếu thẳng vào trong hang nhưng đủ làm cậu phải nhăn mặt.

Quan sát xung quanh, là một hang đá nhỏ. Bên ngoài còn có tro tàn của lửa. Cậu cố nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng bất thành.

Xoa lấy thái dương, cậu chống tay đứng dậy. Vừa hay Off Jumpol cũng từ bên ngoài đi vào. Anh khựng người bên cửa hang, còn cậu thì cũng đờ người ra. Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh Off đêm qua, nhưng không tài nào được rõ ràng, rành mạch.

Chuyện cãi vã lẫn tỏ tình khiến không khí xung quanh hai người vô cùng ngượng nghịu. Cậu né tránh ánh mắt anh mà cúi đầu. Vài giây sau anh mới mở lời.

- Tao đã bảo rồi, đừng có đi lung tung. Làm hại tao phải đi tìm mày, nếu không nhờ có tao thì mày sớm bị loài hoa toả hương kia dẫn dụ đi đến vực sâu rồi!

Mở lời không chút nhẹ nhàng, giọng anh cáu bẩn trách mắng cậu.

Nghe anh nói cộng thêm sâu chuỗi lại đoạn kí ức ít ỏi đêm qua. Gun Atthaphan phần nào hiểu được diễn biến.

Cậu ngập ngừng nói.

- Xin lỗi... Cũng cảm ơn đã cứu em. Sau này cứ mặc em cũng được, đã làm phiền rồi.

Thật không biết ngày tháng sau này sẽ đối mặt với nhau như thế nào, khi trong hiện tại đến cả can đảm nhìn anh cũng không còn.

Off Jumpol không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Cậu không biết nơi này đành đi theo anh từ sau. Giữ cho mình khoảng cách rõ ràng.

- Mày sợ tao ăn thịt mày à? Nếu cứ đi tuốt phía sau như thế khác nào lần nữa làm phiền đến tao.

Ý anh muốn nói, không thể đảm bảo an toàn nếu cậu cứ cách xa anh ở phía sau như vậy. Off tất nhiên không muốn cậu đến gần mình nhưng trong tình thế này thì đây là cách tốt nhất.

Gun biết điều, dù có muốn hay không cũng ngoan ngoãn đi lên. Chừa lại khoảng 1 mét khoảng cách sau lưng anh. Vừa đủ an toàn và vừa ưng lòng đôi bên.

Tông giọng lạnh nhạt luôn đồng hành cùng anh suốt quãng đường đi. Mặc dù anh nói rất ít. Nghe thì có vẻ quan tâm mà cũng lại như nói cậu phiền phức.

Đi đến một dòng suối chảy siết thì dừng bước, anh vẫn nhàn nhạt nói.

- Đi chậm, đừng để tao bị mày kéo ngã.

Off là muốn đi ngang qua dòng suối chảy siết này. Vì đây có thể nói là con đường tắt. Chỉ gặp khó khăn về địa hình, hiếm có thú dữ quái đản xuất hiện.

Buộc dây leo ngang thắt lưng nối đuôi cho cả hai. Mặt cộc cằn, anh xoè tay ra muốn cậu nắm lấy. Nếu là trước đây cậu sẽ phấn khích vui mừng nhưng hiện tại lại chần chừ không thôi. Vài giây chần chừ này đã khiến anh mất kiên nhẫn. Liền hạ tay, một mạch đi xuống trước. Gun cũng liền đi theo sau.

Dù có gậy chắc để chống, còn có vài tảng đá bự chảng nằm trong dòng suối để có thể vịn vào. Nhưng thật sự siết, khiến di chuyển vô cùng khó khăn. Cậu cẩn thận bước từng bước một. Không bao lâu, cảm thấy mất nhiều sức lực. Như đã biết, sức khoẻ hiện tại của cậu không được tốt như trước.

[OffGun] Hòn ĐảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ