"Vương Nguyên, rốt cuộc hôm qua đã làm gì mà giờ này nằm ngủ mặc kệ bài giảng của tôi như vậy?"
Thầy chủ nhiệm mang họ Đinh khoanh tay tức giận nhìn lấy sau gáy người đang gục mặt ngủ ngon lành trên bàn, không có vẻ gì là trốn tránh hoặc lo sợ bị giáo viên phát hiện.
Không nhận được hồi đáp, ông thở dài cầm quyển sách dày cộm gõ vào mái đầu mặc gió từ cửa sổ thổi tung, mà tên học trò này quả thật là hết nói nổi, vẫn có thể tiếp tục đắm chìm vào giấc mơ.
Bạn thân của kẻ say ngủ bàn trên vội vã quay xuống, tay lay động bả vai gầy bất chấp thực hiện đam mê của mình.
"Này này, cuối tuần lại muốn dọn dẹp nữa đúng không?"
Hai chữ dọn dẹp vô cùng nhạy cảm như dòng điện lướt qua tâm não, người được chú ý nhanh chóng ngước mặt lên, hé mở mi mắt, lại không để tâm bản thân đang nằm giữa tình cảnh nào, vươn cơ thể rã rời kèm cái ngáp dài chẳng che đậy.
"Chào thầy ạ"
Vương Nguyên mỉm cười vô tư, đuôi mắt cong không vướng bận chút lo lắng, giọng điệu đặc kệt vừa thức giấc lười biếng chào hỏi.
"Em giỏi thật, ngủ ngon không? Có muốn sau giờ học đến phòng giáo viên cùng tôi uống trà không?"
Nghe thấy lời lẽ mỉa mai như thế cậu liền đứng bật dậy, đồng tử long lanh chân thành.
"Thầy hãy hiểu cho em, rảnh rỗi phải làm thêm kiếm sống, đến khuya trở về nhà lại nai lưng làm bài tập, thầy có thể thông cảm với học trò đáng thương như em không?"
"Em nói đúng, trường này dù không kiểm soát học sinh làm thêm nhưng còn bài tập hôm qua? Chẳng phải chưa nộp sao?"
"K-khoan đã! Em có ý kiến!"
Cảm thấy chủ nhiệm quá mãnh liệt, cậu gấp rút tìm lý do ngụy biện cho bản thân.
"Em mới phải nói, người bên cạnh em mỗi ngày đều đến trễ, hôm qua còn nghỉ học không xin phép, thầy có phải nên công bằng một chút không?"
"Ý em là tôi không công bằng chỗ nào?"
Ông nhướn mày, cậu nuốt ực hồi hộp.
Vừa vặn thời gian tiếp nối may mắn, kẻ được liên tục gợi nhắc bất chợt xuất hiện trước cửa lớp, một cách bình thản và tỏa rực đầy chướng mắt.
Vương Nguyên ngay lập tức bĩu môi xem thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL][KAIYUAN] BẠN HỌC.
FanfictionWarnings: Có vài nội dung liên quan đến vấn đề người lớn P1: OE P2: Đừng Quay Đầu Vương Tuấn Khải, đến một lúc nào đó anh nhìn lại, anh nhìn xem, hạnh phúc từng kiên trì theo đuổi trong một khắc liền vỡ vụn ngay được, anh có cảm thấy rất lãng phí kh...