PHẦN 30 - HỒI ĐÁP

2.7K 238 9
                                    

Cánh cửa phòng khẽ hé mở, bàn chân len lỏi theo từng nhịp đập mạnh mẽ nơi con tim tưởng chừng đã phải chịu đựng bao đau đớn, tìm đến chiếc ghế sofa to bản và êm ái, mỉm cười nhạt nhoà, ngây ngốc ngồi bệch xuống tấm thảm lót sàn bằng lông, mặt đối mặt như thế.


"Vương Tuấn Khải..."

Vô thức gọi tên bằng chất giọng thì thầm, ngắm nhìn gương mặt vẫn đang yên bình chìm sâu vào giấc mộng chẳng còn lo toan thứ tình cảm mãnh liệt mặc nhiên không ngừng dao động trong tâm.


"Tôi chưa bao giờ ghét anh..."

Hàng mi dày nơi đối phương khiến lý trí trở nên mơ hồ, đối mặt và lắng nghe tiềm thức thực sự mong mỏi điều gì, cậu là đang cố thổ lộ từng ấy những suy nghĩ nghiêm chỉnh thuộc về hắn?


"Chỉ cần ở bên anh, đơn giản là ngồi cạnh nhau...cũng khiến tôi vui vẻ cả ngày..."


"Anh biết không..."

Tiếng thở đều đặn thấm đượm bầu không gian tĩnh mịch như một lời hồi đáp dịu dàng, im lặng và tập trung vào một việc duy nhất, đó là làm rõ sự hiện diện mang tên yêu thuơng đang dần lấn át cả tâm can thường hay vô tư.


"Khi anh xoa đầu, khi anh ôm lấy tôi trong vòng tay, hay chỉ là dành nụ cười ngọt ngào ấy cho riêng tôi...tôi nghĩ, mình thực sự bị anh làm cho choáng váng"


"Nhưng tôi chưa từng để tâm bản thân mong muốn điều gì, cũng vì thói quen ấy mà đôi khi tôi chẳng thể dành thời gian suy nghĩ quá nhiều về anh..."

Chống cằm, ngây ngốc tự cười chính mình khi khoảng thời gian nhận thức dường như nơi ngực trái mỗi lúc xoay chuyển rõ rệt hơn.


"Ừ thì vẫn không thể ngừng nghĩ về anh...biết rằng trái tim cứ thế đập loạn cả lên, thì sao chứ...Tiểu Khải, tôi đâu thể làm gì khác..."

Rồi khi bị hành động và lời nói lạnh nhạt từ hắn đối xử thậm tệ, cậu đương nhiên hiểu rõ mình đã đau và cảm thấy lạc lõng đến mức nào, tựa hồ cả thế giới đều quay lưng, chống trả thứ xúc cảm ngược ngạo âm ỉ suốt đêm.


Đuôi mắt bấy giờ đột ngột trở nên cay rát, độc thoại chẳng khiến cậu biến thành kẻ hèn nhát, mà trớ trêu thay, ngôn từ phát ra từ chính mình lại khiến tâm thức tàn úa, đau đớn và cay đắng gấp vạn lần khi trực tiếp bị hắn bạo lực cưỡng ép một chiếc hôn dằn vặt.


"Yêu thì sao chứ...dối lòng bằng cách nào khi tim tràn ngập niềm vui lúc hiểu rằng anh cũng dành tình cảm cho tôi?"


"Một người toàn diện như anh, sao có thể dành cho tôi...Tương lai rạng rỡ như thế, đừng vì một kẻ ngốc mà dừng bước..."

Nắm chặt bàn tay nhỏ hình thành nắm đấm, chỉ cần nghĩ đến phía trước xuất hiện vật chắn khó coi như cậu phá tan một khoảng trời tươi đẹp của hắn, về lúc lớn tuổi mà không thể chính thức sinh ra một đứa con máu mủ mang gen tốt như hắn, có phải là tiếc nuối cả đời người hay không?

[FULL][KAIYUAN] BẠN HỌC.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ